Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Chương 159: Uy hiếp trần trụi.



"Cháu rất khỏe, cảm ơn ngài đã quan tâm, ngài hiện tại không thể đi vào!" Susan nói.

Hai người kia tại cửa nổ lên tranh cãi, sắc mặt Phó Đình Thâm thoáng chóc tối tâm đầy phiền muộn, mắt thấy cửa phòng bị kéo ra một khe nhỏ, anh vội đứng lên: "Hai người ở chỗ này đợi, tôi đi ra xem sao."

Tô Vãn tiếp tục mờ mịt, Diệp Dục Sâm đưa mắt liếc cô một cái: "Ra phía sau trốn một chút."

"Ừm." Cô gật đầu, một lần nữa lưu loát trốn lại vào sau bức màn.

Một giây sau, công tước Kars đã vượt qua ngăn cản của Susan và xông vào phòng, đám người Susan cũng theo sau tiến vào ngăn trước Kars và thuộc hạ của ông, nguyên một đám như đối thủ nhau.

"Anh Louis, xin lỗi anh." Susan xin lỗi, "Em không ngăn được ngài công tước."

Diệp Dục Sâm buông tờ báo trên tay xuống, ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, "Tất cả đi ra ngoài hết, để tôi cùng thúc phụ một mình nói vài lời."

"Nhưng mà..."

Susan theo bản năng phản đối, Diệp Dục Sâm dùng ánh mắt đảo qua, cô ta lập tức không lên tiếng, cắn chặt bờ môi không hề lên tiếng.

Trong phòng người lục đục vội lui ra ngoài, Phó Đình Thâm là người rời đi cuối cùng, trước khi đi cũng không quên cảnh cáo Kars, "Người bệnh cần phải tịnh dưỡng, mong rằng ngài công tước nói ngắn gọn, không nên kéo dài thời gian quá lâu."

"Nên như thế." Kars gật đầu cười.

Mọi người rất nhanh chóng rời đi sạch sẽ, chỉ còn lại Diệp Dục Sâm cùng người đối diện - ngài công tước Kars, bầu không khí trong phòng dần dần trở nên căng thẳng lên.

Ngay cả người trốn sau bức màn là Tô Vãn cũng cảm giác được áp lực tới nổi hít thở không thông.

"Louis, đã lâu không gặp, chú nhanh đã không nhận ra con." Kars mở miệng trước.

"Ngài nhận không ra quan hệ cũng không sao, chỉ cần những sát thủ ngài phái tới nhận ra là được." Diệp Dục Sâm cười lạnh, đáp lời một cách mỉa mai, "Nhìn thấy tôi còn sống, chắc làm ngài phải thất vọng rồi không?"

"Làm sao có thể như thế? Chú chỉ có con là cháu, chỉ mong sao con sống lâu trăm tuổi, chẳng qua nghe nói con bị tập kích, nên ghé thăm xem thương thế con sao thôi."

"Nhìn ra được cái gì rồi?"

Kars cười lạnh: "Louis, con không nên trở về, nếu không phải con một hai nhất định phải tranh vị trí quốc vương thì những phần tử khủng bố đó cũng không theo dõi con."

Diệp Dục Sâm không lên tiếng.

Kars dừng một chút, lại nói tiếp: "Súng đạn không có mắt, lần này vận khí con tốt, nhặt lại được một cái mạng, lần sau chưa chắc vận sẽ tốt, vị trí quốc vương con nên từ bỏ là tốt nhất, hiện tại biết khó mà lui còn không muộn."

"Cảm ơn lời khuyên của chú." Diệp Dục Sâm cong môi, vẻ cười mỉa mai, "Tiếc rằng con người của tôi trước giờ luôn luôn không biết từ biết khó mà lui là viết như thế nào, đặc biệt sau khi nhận một súng kia."

"Người trẻ tuổi vẫn là đừng quá cuồng vọng mới tốt, nếu không thật sự cần dạy con làm người ra sao đó."

Công tước Kars hừ nhẹ, kiêu ngạo và nghênh ngang rời đi.

Ý cười trong mắt Diệp Dục Sâm tắt dần, thay vào đó là một mảng băng lạnh khắc nghiệt, lạnh lẽo khiếp người.

Tô Vãn từ bức màn trộm nhô đầu ra, vừa định bước ra thì cửa phòng lại lần nữa bị đẩy ra, theo bản năng cô muốn trốn tránh, tuy nhiên dường như không cần thiết.

Người đi vào chính là Tần Thư và Phó Đình Thâm.

Tần Thư tới để báo cáo kết quả điều tra cuộc khủng bố ngày hôm qua, còn bác sĩ Phó là tới xem kịch, nhân tiện lôi kéo Tô Vãn cùng nhau xem kịch vui.

"Người hôm qua phái người ám sát ngài, đúng là công tước Kars, song mục tiêu không phải là ngài mà là tiểu thư Susan." Tần Thư nói.

Diệp Dục Sâm không có kinh ngạc lắm, giống như đã sớm nằm trong dự đoán của hắn, chuyện này sẽ xảy ra.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv