Sau khi cánh cửa đóng lại, Diệp Dục Sâm nhìn về phía sau tấm màn: "Đi ra đi."
Tô Vãn chậm chạp bước ra.
Bác sĩ Phó thấy cô, không đứng đắn mà húyt sáo một cái: "Vũ Hán Đế người ta thì Kim ốc tàng kiều, đến cậu thì biến thành bức màn tàng kiều, đúng là chỉ có cậu làm được thế."
Diệp Dục Sâm liếc mắt sắc như dao nhìn qua, dường như muốn dùng ánh mắt giết hắn.
Phó Đình Thâm không nhìn anh nữa.
Tô Vãn tiếp tục xấu hổ đứng một bên.
"Mang dép vào." Tầm mắt Diệp Dục Sâm chuyển lại đây, mắt thấy cô đang đi chân trần trên sàn, mày kiếm cau lại thật chặt.
Tô Vãn cắn môi không nói, nghe lời mang dép vào, sau đó không nói gì ngồi ở một bên, sau khi nhìn Phó Đình Thâm thay thuốc và băng bó vết thương lại cho anh, mới nhịn không được hỏi một câu: "Tiếp theo tôi nên đi đâu?"
Cô vừa hỏi câu này thì bầu không khí lập tức ngưng đọng lại.
Ai cũng biết, sau khi Phó Đình Thâm làm xong thì Susan sẽ đi vào, trong tình huống như vậy, Tô Vãn mà muốn đi đâu thật sự là một câu hỏi gây ngại ngùng mà.
Nếu tiếp tục trốn sau màn thì có lẽ hai bên sẽ không thoải mái, nhưng mà đi ra ngoài thì sẽ đụng phải Susan đang ở bên ngoài.
"Người đẹp nhỏ à, nếu không thì em đi cùng tôi thôi?" Phó Đình Thâm lên tiếng đề nghị, rất có ý muốn cướp người với Diệp Dục Sâm: "Ca ca nhất định sẽ bảo vệ em."
Khéo miệng Tô Vãn giật giật, còn chưa kịp nói chuyện, Diệp đại thiếu đã ra lệnh đuổi khách: "Cậu có thể về bệnh viện rồi."
"Diệp Dục Sâm, con người cậu không tốt đẹp gì cả, khổ cho tôi khi nãy cố gắng giúp cậu giải vây như vậy, mà bây giờ thì sao? Còn chưa qua sông đã định phá cầu hả?"
Phó Đình Thâm nhếch mép cười, kháng nghị hành động không trượng nghĩa xíu nào của anh: "Tôi làm vậy cũng là vì tốt cho cậu, người tình nhỏ này của cậu còn ở đây, nếu bị Susan bắt gặp thì cậu bị bắn vô ích rồi."
Diệp Dục Sâm không nói lời nào.
Tuy vậy, Tô Vãn đã nắm được ý không bình thường trong câu nói của Phó Đình Thâm: "Bị bắn vô ích là gì hả?"
"Thiếu chút nữa là tôi quên mất người đẹp nhỏ không biết chuyện này."
Phó Đình Thâm mỉm cười, treo bình nước biển trong tay lên: "Thật ra thì ngày hôm qua người nào đó có thể không bị thương, mấy cái phần tử khủng bố vốn chẳng phải đối thủ của cậu ta. Nhưng để giành được tình cảm của Thủ Tướng lớn nhất thì cố ý đỡ đạn thay thiên kim tiểu thư nhà người ta."
Tô Vãn giật mình.
"Vì sao?"
Cô hỏi một câu, cô thật sự không hiểu được hành động điên rồ này của anh
Chỉ vì muốn giành được tình cảm của Susan và Thủ Tướng mà anh dám không màng bị súng bắn thương nặng để có được nó. Chuyện này quá điên rồ rồi.
"Bởi vì đây là biện pháp hữu hiệu nhất."
Lúc này đây, không đợi Phó Đình Thâm nói chuyện, Diệp Dục Sâm đã tự trả lời câu hỏi của cô: "Tôi muốn kế thừa vương vị thì phải có Thủ Tướng chống đỡ."
Tô Vãn buông mắt không lên tiếng.
Lại ngay lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng của Susan: "Công tước Kars, ngài không thể vào, anh Louis đang dưỡng thương, hiện giờ không thể tiếp khách."
Giọng của cô thật sốt ruột như là đụng phải phiền toái lớn gì đó.
"Khách gì chứ? Louis là cháu ruột của chú, khi người chú nghe tin cháu mình bị thương thì phải đến quan tâm một chút chứ."
Lần này là giọng của người đàn ông trung niên, chắc là của vị Công tước Kars kia: "Cháu gái Susan à, chú nghe nói ngày hôm qua con cũng bị vướng vào, không bị gì chứ?"