Những ai có thể tiến vào Thiên Thông Đạo đều có thân phận không tầm thường, có khi người mà bọn họ bắt gặp trên đường là thiên chi kiêu tử hay nhân vật quan trọng đến từ các phe thế lực và gia tộc.
Không ai dám lục soát gì để chứng minh thân phận vào lúc này.
Cứ thế, Tần Ninh và Bạch Y Nhân dần dần đi ra phía sau Thiên Thông Đạo.
"Đứng lại!"
Lúc tưởng như hai người đã sắp đến chân núi khổng lồ, một tiếng quát vang lên.
"Ai đấy?"
Một vài người đồng loạt hiện thân trên con đường dẫn đến ngọn núi cao vời vợi.
Người cầm đầu là một nhân vật Kim Tiên cửu chuyển.
Những kẻ nọ nhìn chòng chọc vào Tần Ninh và Bạch Y Nhân, quát tháo: "Không cho phép người ngoài đến gần núi Thiên Thông, đi chỗ khác mau!"
"Xin lỗi, làm phiền rồi".
Tần Ninh lập tức nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Bạch Y Nhân, xoay người đi ngay.
Mấy tên hộ vệ đằng sau bật cười: "Cặp đôi thứ mấy của hôm nay rồi đây?"
"Ai mà biết, thanh niên trai tráng, rượu no cơm đủ, toàn lo tìm nơi hoang vu nào đó để chơi trò kích thích thôi..." "Không liên quan gì tới chúng ta, đi thôi, đi thôi!"
Bọn họ lại trở về cửa vào thông với ngọn núi, canh gác nghiêm ngặt.
"Trông coi nghiêm ngặt như thế...", Bạch Y Nhân nhíu mày nói: "Ngọn núi này có gì đặc biệt sao?"
Tần Ninh nhìn về phía ngọn núi, không khỏi nói: "Tạm thời ta chưa tìm ra nhưng mà chắc chắn không phải thứ tầm thường".
"Thế chúng ta đi lên kiểu gì đây?"
Xung quanh đây đều có hộ vệ của Thiên Thông Đạo.
Hai người cứ đi rồi lại dừng, lặp đi lặp lại như thế nhiều lần, Tần Ninh cũng vặn nát óc để tìm cách.
Giả sử giết người thì... chưa chắc Ngọc Tiên trong Thiên Thông Đạo không biết, đến lúc đó phiền toái sẽ kéo đến nhiều hơn nữa.
Nhưng đúng lúc này, Tần Ninh đột nhiên dừng bước.
"Sao vậy?"
"Đi theo ta!"
Tần Ninh đi về một hướng xéo, đi được chưa tới trăm mét thì hắn bỗng dừng lại.
Gần đây là một đồng cỏ mềm mại.
Cây cối lác đác, lá cây um tùm, thân cây rất thấp.
Tần Ninh cúi người xuống, Bạch Y Nhân thì đi sau lưng hắn.
Hai người đi được mười mấy bước, Tần Ninh đột nhiên dừng chân.