Khi nhìn thấy hai bóng người ôm ấp nhau đầy cuồng nhiệt dưới ánh trăng, Bạch Y Nhân ngỡ ngàng che miệng lại.
Giờ phút này, Tần Ninh cũng mở to mắt nhìn chằm chằm vào một nam một nữ áo quần xộc xệch kia.
"Ngươi tới đây chỉ để xem cảnh này thôi hả?"
Bạch Y Nhân giận dữ lầm bầm.
"Đừng nói gì cả, cứ nhìn đi".
Một chung trà sau.
Hai bóng người mềm oặt nằm trên bãi cỏ.
"Chính Dương, lần này chàng có như lúc trước không đấy?
Chàng có nhân lúc ta không có ở đây mà léng phéng với con hồ ly tinh nào không?
Cô ta có vét sạch tinh lực của chàng không?"
Nữ tử đang tựa vào thân cây nói, gương mặt xinh đẹp của cô ta đỏ bừng.
"Ta nào dám chứ!"
Giờ phút này, người thanh niên cười nói: "Có một mình nàng thôi là ta đã thỏa mãn lắm rồi".
"Dẻo miệng quá nhỉ!"
Trong lúc nói chuyện, hai người nhìn nhau, ánh mắt tưởng chừng như tóe ra tia lửa tình ái.
"Trời đất ơi!"
Thấy cảnh tượng đó, Tần Ninh không thể nhịn nổi nữa.
Thân hình hắn chợt lóe lên như hóa thành một tia sấm sét, trong chốc lát đã xuất hiện trên mặt hai người.
"Hai vị, dừng được rồi đấy!"'
Một thanh trường kiếm kề vào cổ thanh niên kia, đồng thời một cây chủy thủ của Tần Ninh cũng nhẹ nhàng dán lên gương mặt nữ tử.
Bạch Y Nhân chưa phản ứng kịp, đến lúc này mới đi tới.
Đôi nam nữ này có tướng mạo hết sức thu hút, người thì tuấn tú, kẻ thì xinh đẹp, xem như một đôi trai tài gái sắc.
Giờ phút này, nam tử đã kéo quần lên nhưng còn nữ tử thì trang phục lẫn trang sức đều bị trút bỏ gần hết, bây giờ lại bị chủy thủ dí sát mặt, không dám cử động dù chỉ một chút.
"Các ngươi... các ngươi là ai?"
Mặt mũi nam tử trắng bệch, hắn ta chất vấn.
Trong Thiên Thông Đạo này mà cũng có kẻ dám cầm kiếm kề vào cổ hắn ta.
Đúng là chán sống rồi!
Tần Ninh nhìn về người thanh niên, cười ha ha hỏi: "Ngươi là ai?"
Thanh niên vừa định lên tiếng thì tỏ ra ngập ngừng, một lát sau mới trả lời: "Ta tới Thiên Thông Đạo để chúc mừng..." "Ngươi liệu mà nói thật đi".