Chứ nếu biết cô ta là đệ tử của Thái Ất tiên tông thì thể nào chúng cũng biến sắc mặt ngay.
Nhưng giờ đây bị người khác khinh thường như thế, tâm trạng của Bạch Y Nhân vô cùng khó chịu.
Hai người tìm một khách điếm vào ở.
Tần Ninh ở trong phòng nhìn ra bên ngoài, ngựa xe qua lại trên đường phố đông như mắc cửi, Thiên Thông Đạo ở đằng xa thì càng nhộn nhịp hơn nữa.
"Đến tối rồi đi xem".
"Vâng".
Màn đêm buông xuống, Tần Ninh dẫn theo Bạch Y Nhân lẻn vào Thiên Thông Đạo.
Trong Thiên Thông Đạo to lớn ấy chỉ có mỗi một con đường thẳng tắp rộng thênh thang ở giữa, nó rộng trăm trượng, chẳng biết con đường này kéo dài đến nơi tận cùng sâu hun hút nào.
Cho dù đang lúc trời đêm tối mịt thì đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Bạch Y Nhân nhìn về phía Tần Ninh, không khỏi hỏi: "Chúng ta đi đâu thế ạ?"
"Đến ngọn núi kia".
Tần Ninh trả lời ngay.
Dưới màn đêm tăm tối.
Trong Thiên Thông Đạo.
Ngọn núi cao sừng sững, đâm thẳng lên trời, ánh trăng chiếu rọi làm cho ngọn núi kia trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết.
Người ta khó mà không chú ý đến nó được. "Ngươi muốn đi chỗ đó hả?"
Nghe thấy lời tuyên bố của hắn, Bạch Y Nhân ngạc nhiên đến mức há hốc mồm.
Nơi đó là khu vực cốt lõi của Thiên Thông Đạo cơ mà.
Chỉ cần lơ là chút thôi là sẽ bị người khác phát hiện ngay, rồi đời họ coi như đi tong.
"Ta có linh cảm ngọn núi này có vấn đề, phải đi xem mới được, biết đâu sẽ là cơ duyên lớn gì thì sao!"
Tần Ninh nghiêm túc nói: "Bây giờ ta cũng chỉ mới là cảnh giới Kim Tiên tứ chuyển mà thôi, phải đến Ngọc Tiên càng sớm càng tốt, bất kỳ nơi nào có thứ tốt ta đều sẽ tìm hiểu thật kỹ".
Bạch Y Nhân đến cạn lời.
Dọc đường đi, gặp phải các đệ tử và tùy tùng của Thiên Thông Đạo, bọn họ đều lịch sự cúi người hành lễ khi nhìn thấy cả hai.
Không thể không nói rằng Thiên Thông Đạo hôm nay rất náo nhiệt.