Lúc này, tiếng gió vù vù vang lên, Tân Vân Đan Đế bất chấp tất cả muốn phá giải phòng ngự bốn phía của Tần Ninh.
“Một khi đã như vậy, ta sẽ giúp ngươi kết liễu cuộc đời của ngươi”.
Một lời vừa dứt.
Hai tay Tần Ninh hướng lên trời.
Trong phút chốc, một con voi Ma Mút từ thuở Hồng Hoang bước ra khỏi nơi ngân hà hội tụ kia.
Voi Ma Mút khổng lồ cao trăm mét, thân hình đáp xuống, đạp trên biển máu.
Biển máu sôi trào dần dần trở nên yên ổn.
Ngay sau đó, con thứ hai, con thứ ba, con thứ tư… Từng con, từng con voi Ma Mút lớn không ngừng đáp xuống, và không ngừng áp chế biển máu.
Sắc mặt Tân Vân từ từ thay đổi.
“Ta sẽ tiễn ngươi một đoạn đường!”
Khí tức trong cơ thể Tần Ninh bùng nổ, ánh sáng của ngân hà chiếu rọi xuống đất trời, từng con voi Ma Mút lớn lần lượt bước ra.
Một con, mười con, trăm con… Ước chừng có ba trăm con voi Ma Mút lớn đáp xuống biển máu và đè ép nó bằng bốn chân của mình.
Lúc này, hào quang trên huyết luân trở nên ảm đạm, sợi dây máu cũng không còn cứng cáp nữa, sức nặng của ngọn núi máu cũng giảm bớt.
Sắc mặt của Tân Vân càng ngày càng trở nên khó coi.
“Cửu Hoàng Tinh Thần Quyết!”
“Cửu Thiên Chi Tinh, Ức Vạn Chi Tượng!”
Nhất thời, trong dải ngân hàng lại xuất hiện thêm mấy trăm con voi Ma Mút lũ lượt đáp xuống.
Gần sáu trăm con voi Ma Mút xuất hiện rồi lao về phía Tân Vân.
“Tam Nguyên Tụ Nhất!”
Lúc này, đại sư Tân Vân không thể không lui về phía sau, Tam Nguyên Đỉnh vững vàng lơ lửng trên đỉnh đầu.
Âm thanh ầm ầm, tiếng bùng nổ dữ dội, tiếng nứt vỡ trầm đục không ngừng vang lên.
Những xúc tua màu máu bay ra khỏi phía trên thân đỉnh, ngăn cản sự chà đạp của voi Ma Mút khổng lồ.
Thế nhưng liệu ông ta có chống đỡ được không?
Ánh mắt Tần Ninh vẫn luôn lạnh lùng.
“Loại người như ngươi không xứng được gọi là đại sư!”
Ầm…Hết con voi Ma Mút này đến con voi Ma Mút khác, một bước nối tiếp một bước, đạp vào Tam Nguyên Đỉnh.
Dần dần, thân đỉnh đã không thể chịu đựng được nữa.