Ông ta đã bế quan rất nhiều năm, có thể tới được cảnh giới Chân Ngã này thì công lao lớn nhất phải kể đến viên đan dược mà năm đó Tần Ninh để lại cho ông ta.
Hôm nay xuất hiện, bản thân ông ta tới được cảnh giới Chân Ngã tầng một, thế mà lão già Tân Vân kia lại hùng mạnh như này?
“Bọn ta cũng không biết…”, lúc này, lão tổ Âm Minh lắc đầu đáp: “Năm đó ông ta cũng giống như ta, ta cũng chỉ biết thuật luyện đan của ông ta rất mạnh nhưng không ngờ thực lực của ông ta lại cao đến mức này”.
Điều này thật sự khiến cho người ta cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi.
Lực bộc phát kinh khủng khuếch tán ra xung quanh.
Keng! Tiếng động nặng nề không ngừng vang lên.
Hai người Tần Ninh và Tân Vân đã lao vào đánh nhau.
Giờ phút này, Tân Vân đột nhiên bùng nổ.
“Huyết Luân, Phạt Thiên”.
Thoáng chốc, khi tiếng quát của ông ta vừa dứt, một vòng tròn màu máu phá tan mặt biển máu rồi nhanh chóng phóng tới trước mặt Tần Ninh.
Tần Ninh mới chỉ đến đế giả đại viên mãn, lại còn là do mượn sức mạnh của sáu quyển đan điển dung hợp vào bản thân để từ sơ kỳ đạt tới đại viên mãn.
Trong khi ông ta là cường giả cảnh giới Chân Ngã, sao ông ta không đánh bại Tần Ninh được?
“Huyết Ức, Phá Không!”
Sáu quyển đan điển kia phòng thủ chặt chẽ trước đòn tấn công của huyết luân. Dấu ấn giữa hai tay Tân Vân lại bộc phát lần nữa, biển máu chớp mắt phóng ra những sợi dây màu máu toàn gai hướng thẳng về phía Tần Ninh.
“Huyết Phong, Chấn Thiên!”
Một ngọn núi lớn màu máu dựng thẳng lên từ trong biển máu, chèn ép tới chỗ Tần Ninh.
Lúc này, rõ ràng là Tân Vân Đan Đế đang muốn dồn Tần Ninh vào chỗ chết.
Huyết luân đánh mạnh vào đan điển.
Gai máu vây quanh Tần Ninh.
Núi máu cũng đè ép hắn.
Giờ phút này, hai mắt Tân Vân đỏ sậm, thậm chí trên da thịt ông ta còn hiện lên một màu đỏ nhàn nhạt.
“Chết đi!”
Hình ảnh bây giờ của Tân Vân Đan Đế khác hẳn hình tượng một vị đại sư đan đế đức cao vọng trọng, tiên phong đạo cốt trong lòng mọi người.