Kiếp trước ông ta đã thua dưới tay Tần Ninh, bây giờ lại sắp thất bại lần nữa, dựa vào đâu chứ?
Đúng lúc này, âm thanh ầm ầm đột nhiên vang lên.
Trong chớp mắt, biển máu bị Tam Nguyên Đỉnh điên cuồng hấp thu.
Cơ thể của Tân Vân Đan Đế như lập tức khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, khí huyết bùng nổ.
“Nên trò trống gì không?”
Tần Ninh thấy cảnh tượng đó cũng chỉ lắc đầu.
Lại có thêm trăm con voi Ma Mút lớn bước ra từ trong ngân hà.
Nghìn con voi Ma Mút với thân hình khổng lồ cao hơn trăm trượng tập trung lại cùng một chỗ, che lấp cả bầu trời, từng con một đáp xuống.
Thân thể vốn tràn đầy khí huyết mạnh mẽ của đại sư Tân Vân bỗng chốc bị áp chế.
Âm thanh rầm rầm không ngừng vang lên.
Bên ngoài cơ thể đại sư Tân Vân xuất hiện vết nứt.
Cho dù ông ta đã liều mạng đánh đến cuối cùng thì người thanh niên kia vẫn đứng vững vàng ở nơi đó một cách ngạo nghễ, không hề bị thương dù chỉ một chút.
“Ta! Không! Cam! Tâm!”
Tiếng gào khản đặc vang lên.
Thân thể của đại sư Tâm Vân bị những con voi Ma Mút lớn giẫm đạp, khí tức hồn phách không còn sót lại chút gì.
Giờ phút này, đất trời dường như trở nên yên tĩnh.
Cường giả vô địch cảnh giới Chân Ngã.
Đã chết.
Trong khi Tần Ninh chỉ là cảnh giới đế giả đại viên mãn mà thôi.
Lúc này, Lôi Vọng cười ha ha lên tiếng: “Quả nhiên Cửu Nguyên Đan Đế vẫn là Cửu Nguyên Đan Đế”.
Chi Tuyết bà bà liếc mắt nhìn Lôi Vọng, cười nhạo: “Lại bắt đầu nịnh đấy”.
“Ta nói bằng cả tấm lòng mà”.
Lôi Vọng tiện đà cười nói: “Tân Vân đã chết, rốt cuộc sự việc đã chấm dứt…”, mấy người đều gật đầu.
Đúng vậy! Cuối cùng mọi chuyện cũng đã xong.
Trận đại chiến này quả thực là một kiếp nạn của Thượng Nguyên Thiên.
Ma tộc Thiên Mục! Thiên Cương Thần Môn! Cự Linh Tông! Không ngờ ba thế lực này lại chuẩn bị kỹ càng như thế.
Nếu như không có Tần Ninh ngăn cơn sóng dữ này lại thì bầu trời của Thượng Nguyên Thiên sẽ thay đổi hoàn toàn.
Lúc này, bốn người Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên đều ra trận giết địch.