Vậy xem như là hai bên đã nói rõ cho Tần Ninh biết rằng phía trước chính là hố lửa, nhảy vào hay không là do hắn tự quyết định?
Nếu như không nhảy vào! Vậy thì Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên sẽ chết chắc.
Còn nếu như hắn chấp nhận nhảy vào đó! Vậy thì bọn chúng không dám chắc là Tần Ninh có giữ nổi mạng hay không.
Lúc này, tất cả mọi người đều lâm vào trầm tư.
Cuối cùng, Tần Ninh bước vào trung tâm của dòng nham thạch đang nóng chảy, Tịnh Trần Châu nhanh chóng xuất hiện trong tay hắn.
Mười tám con rồng lửa bị Tịnh Trần Châu hấp thụ vào bên trong nó, sau đó, dòng dung nham đang nung chảy vùng đất Thánh Táng nhanh chóng nguội lạnh.
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía Lôi Trấn Phong và Ôn Ninh Ninh, hắn nói: “Các ngươi mau báo tin cho Tô Uyển Nguyệt và Lôi Trấn Thương đi!”
Hai người gật đầu.
Chuyện tới nước này, bọn họ cũng đã hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Tạm thời, các ngươi mau đi triệu tập võ giả của Cửu Tinh Lâu và Thiên Lôi Cốc đến để cùng đi với nhau, nếu không sợ rằng bọn họ sẽ bị giết sạch…”, nghe thấy vậy, hai người vội gật đầu, dẫn theo tất cả Đế giả rời khỏi nơi đây.
Tần Ninh nhìn Lý Nhàn Ngư và Diệp Viên Viên còn đang đứng bên cạnh mình.
“Sư tôn…”
“Không sao đâu”.
Tần Ninh cười nói: “Biết rõ trên núi có hổ, nhưng vẫn lên núi bắt hổ, đây mới chính là phong cách làm việc của vi sư!”
“À, đúng rồi, có một số chuyện, ta cần phải nói với hai người các ngươi…”, ba bóng dáng rời khỏi thành Thánh Táng, đi về phía cái bẫy mà Thiên Cương thánh chủ đã bày sẵn ra đó.
Vùng đất Thánh Táng có diện tích rộng bao la.
Nó bao gồm rất nhiều loại địa vực nằm giữa trời và đất, địa thế và khí hậu của nó cũng thay đổi thất thường.
Giữa vô vàn ngọn núi cao trập trùng.
Trong núi sâu, có mười một tòa núi cao vạn trượng.
Dưới chân núi quanh năm không nhìn thấy ánh mặt trời.
Có thể nhìn thấy được dưới chân mười một đỉnh núi cao kia có những sợi dây xích đang quấn lấy, chúng đều nối đến chung một chỗ, ở nơi đó, dưới đáy vực sâu, có hai người đang bị giam cầm.
Bọn họ chính là Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo.
Nhưng mà hiện giờ, trông bọn họ có vẻ cực kỳ thê thảm.
Tóc tai của Diệp Nam Hiên rối bù, hắn ta không còn vẻ bỡn cợt như trước đây nữa,dùng giọng nói yếu ớt của mình gọi Lý Huyền Đạo.
“Vẫn chưa…”, Lý Huyền Đạo cười khổ: “Dù sao thì ta cũng đã nhận được truyền thừa của đạo tràng Linh Uẩn do Vân Hiên Kiếm Đế để lại, Lý Huyền Đạo ta nay đã lĩnh ngộ được kiếm thế, đạt tới cảnh giới Đế giả sơ kỳ, sao có thể dễ dàng chết như vậy được?”
Diệp Nam Niên nhếch môi, động tác làm ảnh hưởng tới xương gò má, hắn ta đau đớn không ngớt, bèn nhe răng đáp lại: “Bớt khoác lác đi, những người này vốn không muốn giết chúng ta, bọn chúng treo chúng ta ở đây là vì muốn dụ sư tôn tới, ngươi khoe khoang cái gì?”