“Ta cũng chẳng muốn khoe khoang gì đâu, nếu như ngươi không nói chuyện với ta…”
“Chẳng phải là vì ta sợ ngươi… sợ ngươi chết…”
“Ta không có yếu đến mức đó…”, hai người đang lời qua tiếng lại với nhau, dưới tòa núi cao vạn trượng này, bọn họ giống như hai chú kiến nhỏ.
Rào rạt… tiếng xé gió bỗng vang lên.
Hai bóng người bỗng xuất hiện ở đây.
Hai người kia một người thì ngọc thụ lâm phong, một người thì xinh đẹp tuyệt trần.
Nhìn thấy bọn họ, Diệp Nam Hiên ngẩng đầu cười ha hả: “Tần Vô Song, Diệp Cô!”
Tần Vô Song! Diệp Cô! Hai trong bốn vị môn chủ của Thiên Cương Thần Môn.
Hai vị Đế giả đỉnh phong Tiêu Vẫn Thiên và Liễu Nhược Tình tử nạn, bọn họ chết ở trong tay Tần Ninh, Thiên Cương Thần Môn tổn thất hai vị môn chủ, hai người bọn họ chợt lâm vào cảnh thỏ chết cáo khóc tang.
“Haha…”, lúc này, Diệp Nam Hiên cười nói: “Sư tôn vẫn lợi hại như cũ, không giống các ngươi, không thể nhìn thấy ánh mặt trời, tính tới tính lui, cuối cùng kẻ phải chết lại là đồng bọn của các ngươi!”
“Còn già mồm à!”
Tần Vô Song vừa hét xong liền muốn ra tay nhưng lại bị Diệp Cô ngăn lại.
“Hai người các ngươi đừng vội đắc ý!”
Diệp Cô quát to: “Tần Ninh sẽ ngay lập tức tới cứu các ngươi”.
“Nói thật cho ngươi biết, đại trận này không phải là thứ thiết kế ra cho các ngươi, mà đây là món quà mà bọn ta dành tặng Tần Ninh, hắn muốn cứu các ngươi, rất đơn giản, chỉ cần hắn vào trận, là các ngươi có thể đạt được tự do rồi”.