Hùng Vũ qua đời, một cú sốc rất lớn dành cho Tiên tộc và cũng là một sự kiện trọng đại.
Tang lễ của ông được Ngưu Quảng tổ chức chu đáo. Trống đồng ngân vang mọi nơi, vải trắng treo đầy khắp chốn. Quan tài đi tới đâu người ta quỳ lạy tới đó. Khỏi phải nói, người Tiên tộc yêu mến Hùng Vũ nhường nào.
Di sản của một người đàn ông đã chết là những việc mà ông ta làm khi còn sống?
Đằng Long hiểu được Hùng Vũ có ý nghĩa thế nào đối với Tiên tộc. Tư tưởng hòa bình của ông, sự khoan dung nhân hậu của ông.
Nhưng thực sự thì… di sản của Hùng Vũ sẽ ra sao?
…
Tang lễ xong xuôi, Tuệ Cơ và Mỹ An không bước ra ngoài nửa bước. Họ vẫn không tin là thật, Hùng Vũ mới đây vẫn còn khỏe mạnh vậy mà giờ đã nằm nơi đất khô lạnh lẽo.
Mới đây thôi vẫn còn khỏe mạnh?
Đằng Long không tài nào nhớ nổi, trong gian phòng ấy rốt cuộc là thiếu thứ gì? Những vết tích còn lại cứ lần lượt vụn vỡ trong tâm trí.
“Long?”
Một giọng nói trong trẻo vang lên. Đằng Long quay lại thì Như Tranh đã ở bên cạnh lúc từ nào.
“Vừa mới khỏi bệnh, đáng lẽ ngươi không được phép luyện kiếm.” Như Tranh khuyên nhủ Đằng Long.
“Ta đâu có luyện kiếm!”
Đằng Long vẫn nhìn những bông lau đung đưa một cách tàn tạ.
“Phải rồi, nếu y không luyện kiếm thì vấn đề suy nghĩ lại càng nghiêm trọng.” Như Tranh thầm nhủ.
“Có thể nói cho ta hay không?”
“Tạm thời không thể nói cho ngươi biết! À phải, Diêu Sơn thảo thế nào rồi?”
Đằng Long đột nhiên hỏi về độc dược làm cho Như Tranh lo lắng.
“Nó vẫn khô héo, ta thực sự không nghĩ ra cách để cứu Hùng Việt.”
“Ngươi thực sự muốn cứu Hùng Việt?”
“Tại sao lại không?” Như Tranh quả quyết, cô chẳng thể thấy chết mà không cứu.
“Có điều… phải cẩn thận! Ta cảm giác, việc này chẳng hề đơn giản!”
“Ừ! Ta nghe lời ngươi, hì!”
Đằng Long và Như Tranh ra về, hai người thong dong trên phố. Như Tranh ngày càng lớn lên và ngày càng xinh đẹp. Mái tóc cô đen dài, đôi môi hồng thắm, làn da mịn màng. Hơn nữa, Như Tranh có đôi mắt biết cười, mỗi lần híp lại như có nụ cười nở ra trước mặt Đằng Long. Đôi khi… chỉ với Đằng Long.
…
Đã quá mấy ngày cái thời hạn Ngưu Quảng đặt ra cho Đằng Long. Vì sự biến Hùng Vũ qua đời mà hình như hắn ta quên béng mất việc ấy. Hôm nay khi tang lễ hoàn tất Ngưu Quảng mới thực sự bình tâm trở lại. Ngưu Quảng rất muốn điều tra thân thế của tên nhóc này, ngặt nỗi mọi thông tin liên quan đến y đều rất hời hợt.
Nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra. Nhất là khi có kẻ đã biết hết mọi thứ.
“Ngưu Quảng! Thật không ngờ có ngày ngươi cũng tìm đến Ám Dạ?”
Ngọn nến trong phòng Ngưu Quảng vụt tắt, xung quanh tối om, tất cả chỉ còn những tiếng “cộc, cộc” vang vọng.
Là tiếng ngón tay ai đó đang gõ xuống bàn.
“Ám Dạ! Cuối cùng thì ngươi cũng đến.”
“Không biết Ngưu Lạc hầu muốn hỏi gì đây?”
Trong bóng tối Ngưu Quảng vẫn thản nhiên uống một ngụm trà rồi lên tiếng đáp:
“Hừ! Gấp gáp như vậy hình như không giống tác phong của kẻ biết hết mọi thứ?”
“Là vì… ta không thích giao dịch với Ngưu gia.”
“Ha ha!”
Ẩn sâu sau tiếng cười ấy, Ngưu Quảng lặng lẽ găm sẵn con dao trên tay. Hắn là muốn đề phòng Ám Dạ chạy mất.
“Nhà ngươi đang sợ Ngưu gia?” Ngưu Quảng lên tiếng tự mãn.
“Đơn giản là sợ con dao ám toán của Lạc hầu mà thôi.”
“Hắn…”
Ngưu Quảng thất kinh vì trong bóng tối Ám Dạ cũng vẫn nhận ra sát chước của mình. Hắn đâu thể biết Ám Dạ đã quá quen với màn đêm tịch mịch?
“Ngươi khiến ta thấy thú vị rồi đấy.”
“Còn ta chẳng hề hứng thú trước thắc mắc của ngươi.”
“Vậy thì tại sao Ám Dạ ngươi lại đến đây?”
“Vì ngươi đã cầu ta đến, Ám Dạ không thể không đến. Đó là năng lực của Ám Dạ, sứ mệnh của Ám Dạ. Đó là… bản thân ta.”
“Hừ…”
Ngưu Quảng hừ lạnh rồi vẩy tay thắp nến. Ánh sáng phát ra phản chiếu một người trong phòng. Một chiếc mặt nạ quỷ.
Một Ám Dạ thực thụ.
“Ngươi nghĩ có thể đánh bại ta sao?”
Ngưu Quảng nói rồi lập tức rút kiếm, chân khí màu xanh lan tỏa khắp phòng.
“Hoàng Mãng kiếm, bảo vật trong các bảo vật của Ngưu gia? Xét về thứ bậc ta thấy nó vẫn còn thua Long Nhân của Hùng Vũ.”
“Hỗn láo! Ngươi thì biết cái gì?”
Một thiếu niên đẩy cửa bước vào, hắn ta toát lên một vẻ cao ngạo thường thấy trước đây.
“Bại tướng dưới tay Đằng Long, Thiệu Bình ngươi thì biết cái gì?”
Trước sự uy hiếp của cha con Ngưu Quảng Ám Dạ vẫn đang bình thản trên ghế, ngón trỏ đeo nhẫn của hắn tiếp tục việc gõ xuống bàn.
“Xem chừng thì ngươi nhất định không chịu nói ra thân thế Đằng Long cho ta được biết?”
Ngưu Quảng chĩa kiếm sát mặt Ám Dạ và hỏi. Một cái nhấc tay cũng đủ tạo ra luồng gió thốc thẳng vào mặt đối phương.
Ám Dạ không vì thế mà sợ hãi.
“Thanh kiếm làm nên tên tuổi của Ngưu gia? Quả thực truyền đến Ngưu Quảng thì lại có phần đáng tiếc. Thanh kiếm hiển hách bao nhiêu, giờ rơi vào tay một kẻ kẻ thích làm những chuyện mờ ám.”
“Mờ ám thì phải hỏi ngươi mới đúng, quả nhiên ngươi biết không ít về Hoàng Mãng kiếm?”
Ngưu Quảng vẫn còn hứng thú nói chuyện với đối phương.
“Rèn từ hàn thiết tự nhiên, lại được bổ sung thêm chân khí của các bậc tiền nhân Ngưu gia. Hoàng Mãng kiếm từ trước tới giờ luôn khiến kẻ địch khiếp sợ.”
“Vậy ngươi có sợ thử sức với Hoàng Mãng hay không?”
Đã hết kiên nhẫn, Ngưu Quảng đâm kiếm về phía trước, Ám Dạ lập tức nghiêng đầu né tránh.
“Sợ chứ! Nhưng ta vẫn muốn thử!”
Phong thái của Ám Dạ luôn khiến kẻ địch khó dò. Nhất là khi chiếc mặt nạ đã che giấu cảm xúc của hắn.
“Ta không muốn giết ngươi, chỉ muốn xem xem khuôn mặt sau đó là một thứ gì? Kẻ giả thần giả quỷ như ngươi bản lĩnh cỡ nào?”
Ngưu Quảng xoay người vung kiếm vòng ra sau lưng, Ám Dạ sau đó dùng tay đỡ lấy sống kiếm. Kiếm khí truyền sang làm cho Ám Dạ cảm thấy tay mình tê dại.
“Chịu chết đi!”
Là Thiệu Bình! Đứa trẻ ngạo mạn này cũng muốn tham gia trận chiến. Hắn nhảy lên từ phía sau, mục đích đánh lén Ám Dạ khi hắn không thể đề phòng.
“Trẻ con thì không nên can dự vào chuyện người lớn.”
Ám Dạ xoay người sang trái, bàn tay đang đỡ sống kiếm của Hoàng Mãng kiếm đưa ra nắm chặt lấy nó. Ám Dạ vận lực chĩa ngay mũi kiếm về phía Thiệu Bình.
Ngưu Quảng trong thoáng chốc sơ hở đã bị Ám Dạ lợi dụng lấy chính vũ khí của mình để uy hiếp con trai.
“Nội lực thật thâm hậu! Thiếu chút nữa là bị hắn tung sát chiêu. Ám Dạ này không hề đơn giản.”
Ngưu Quảng vừa nghĩ vừa khống chế lại Hoàng Mãng kiếm, ngăn không cho Ám Dạ chạm vào con trai.
“Dẫu có thêm đứa trẻ này, nếu muốn Ám Dạ mở lời tốt nhất Lạc hầu vẫn nên giở hết bản lĩnh.”
Ám Dạ ngang nhiên nói. Thiệu Bình mặc dù đứng ngay sau lưng đối thủ nhưng cũng không dám làm bừa.
“Ngươi đang nhầm lẫn rồi! Người phải giở hết bản lĩnh là ngươi đấy! Ám Dạ!”
Ngưu Quảng vừa mới dứt lời thì có những tiếng vun vút vang lên. Từng bóng người liên tục xuất hiện. Ám Dạ lúc này đã bị bủa vây tứ phía.
“Ha ha! Một kẻ thích chơi trò hội đồng. Đó là lí do tại sao ngươi chẳng thể nào sánh bằng Hùng Vũ.”
Ám Dạ vừa nói vừa liếc một vòng. Xung quanh cũng chỉ là đám tân binh mà thôi. Đội trưởng như Hà Phương, Phan Hương, Phan Liên đã có mặt. Còn thêm cả Vũ Lâm của Hồng Kì nữa.
“Đơn đả độc đấu ư, ngươi hiểu vì sao Hùng Vũ đã phải chết thảm rồi chứ?”
Ngưu Quảng nói xong thì hất hàm, chúng thuộc hạ của hắn hiểu ý nhất loạt đều xông lên.
Thế trận vây hãm này cốt làm suy yếu sinh lực đối phương. Đến khi Ám Dạ thấm mệt Ngưu Quảng lập tức ra tay với hắn. Bọn Thiệu Bình, Vũ Lâm không hề tung đòn hết sức, chúng chỉ thay phiên liên tục tấn công. Thiệu Bình tiến đánh thân trên, Hà Phương chém bộ hạ, Vũ Lâm dùng thân pháp nhanh nhẹn đánh vòng ra sau lưng, còn Phan Hương, Phan Liên chia nhau tiến đánh hai bên mang tai.
Tất cả xông lên một lúc làm cho Ám Dạ không kịp trở tay.
Nói là vậy nhưng Ám Dạ không hề ngần ngại cả đám tiểu bối. Hắn chỉ nhún chân một cái thân hình đã bay vút lên không trung né tránh toàn bộ chiêu thức.
“Lăng Tích.”
Khi Ám Dạ còn ở trên không Thiệu Bình đã dùng Lăng Tích đánh tới, Chấn Thân cũng được Hà Phương thi triển. Thiệu Bảo chắc mẩm sẽ đánh trúng.
Có điều… Ám Dạ chỉ phất áo choàng Lăng Tích đánh ra lập tức tiêu tan, Chấn Thân của Hà Phương cũng không thể nào giữ được hắn nữa. Đâu phải cứ thi triển trúng đồng nghĩa với việc khống chế đối phương bay về phía mình. Ám Dạ vẫn đang tiếp tục hướng tới mái ngói trên cao.
“Cao thủ của Ngưu gia ở đâu thì xin xuất đầu lộ diện?” Ám Dạ lên tiếng.
Uỳnh!
Âm thanh bất ngờ vang lên.
“Quả nhiên! Người tiếp theo sẽ chính là hắn. Nhưng chỉ có một?”
Một người từ trên cao dùng chưởng giáng xuống. Chưởng lực mạnh hơn, nhanh hơn rất nhiều so với đám Thiệu Bình. Người này chính là Lý Kiệt, Ngưu gia lúc đó tề tựu đông đủ.
Ám Dạ vẫn luôn đề phòng từ trước, hắn ta chủ động vận khí đối chưởng lại với Lý Kiệt. Ám Dạ không hề thụ thương sau lần trao đổi chiêu thức tuy nhiên thân hình của hắn bắt buộc phải rơi xuống đất.
Ngưu Quảng lúc đó khẽ cau mày, nãy giờ vẫn còn thắc mắc chưa có lời giải. Vị khách của hắn, Ám Dạ đang muốn thoát thân?
“Muốn đi cũng được! Quà tiễn chân cho ngươi.”
Ngưu Quảng vừa nói vừa giơ tay lên vận khí.
“Vân Mạt!”
Chưởng lực màu xanh lập tức găm vào ngực của Ám Dạ.
Thình thịch!
Tự dưng trái tim lại đập loạn nhịp, Ám Dạ thấy tim mình đập nhanh hơn vào thời khắc ấy.
Một sát chiêu này khi đã trúng phải liệu có giống như Hùng Vũ, trái tim đập chậm dần rồi bỏ mạng?
“Nếu hắn không muốn nói ra thân thế Đằng Long sao còn đến đây?”
Chính là nghi vấn Ngưu Quảng còn đang thắc mắc, Ám Dạ dẫn xác đến đây làm gì? Dù sao hắn cũng trúng phải sát chiêu Vân Mạt, Ngưu Quảng chắc mẩm Ám Dạ không sống được lâu.
“Không ổn!”
Nghĩ đến đây Ngưu Quảng chợt thất kinh, hắn ta dường như phát hiện huyền cơ ẩn dấu?
Phụp!
Ngọn nến bỗng nhiên vụt tắt. Đêm đen lại đến bao trùm thân hình Ám Dạ.
“Đa tạ! Ngưu Lạc hầu!”
Một khi bóng tối xuất hiện cũng là lúc Ám Dạ biến mất vô ảnh vô tung. Tiếng nói của Ám Dạ ngân vang, tiếng ở đây nhưng người đã ở phương nào?
Và rốt cuộc Ngưu Quảng lo lắng điều gì?
…
Ánh sáng luôn mang hi vọng tới cho con người, còn khi mà đêm buông xuống, nỗi sợ hãi bắt đầu hùa theo.
Buổi tối, đôi mắt loài người không thể nhìn rõ mọi thứ. Nhưng khi một kẻ bước đi trong tối, y hẳn không sợ bóng đêm?
“Xin chào! Đằng Long! Lâu ngày không gặp.”
Tiếng nói vang vọng từ trong bóng tối, chất giọng khàn đặc không lẫn với ai. Vừa nghe Đằng Long đã nhận ra được.
“Ám Dạ?”
Trong đêm đông lạnh giá bầu trời không trăng không sao, Đằng Long chẳng thể định vị đâu là đối phương.
“Thật may là ngươi còn nhớ đến ta! Cứ gọi Hắc Dạ được rồi.”
“Ông muốn gì đây?”
“Nói cho ngươi một bí mật.”
“Sẽ không có gì trao đổi đâu.” Đằng Long khẳng định.
Hắc Dạ đến nói cho y một bí mật? Nhưng dù thế nào hắn sẽ dùng chúng uy hiếp đối phương mà xem.
“Ngươi đang sợ? Ta… hay là bóng đêm?”
“Ta không sợ ông, cũng đừng mộng tưởng có thể khống chế được ta.”
“Đi bộ giữa buổi đêm đông chẳng thể chứng minh được ngươi không sợ bóng tối?”
Xào xạc! Một ngọn gió mùa mang lại hơi lạnh về phía Đằng Long. Lạnh buốt sau gáy.
“Rốt cuộc là ông muốn nói điều gì?”
“Hừ! Ta biết ngươi luôn đề phòng tuy nhiên Hắc Dạ đối với Đằng Long không phải kẻ địch.”
“Nhưng cũng chẳng phải là bạn.”
“Ha ha! Nói hay lắm! Đã đến lúc nói đến chuyện chính rồi.”
Đằng Long tràn ngập nghi vấn nhưng chẳng hiểu sao lúc này y lại muốn nghe những điều Hắc Dạ sắp nói.
“Ta đang dỏng tai nghe đây?”
“Hùng Vũ, con người ngay thẳng, chính trực hiếm có trong thiên hạ. Lẽ nào lại chết bất đắc kì tử như vậy?”
Đằng Long nghe thấy liền chấn động. Phải chăng Hắc Dạ biết điều gì đó?
“Lẽ nào Đằng Long ngươi không có chút hoài nghi? Chắc hẳn ngươi đã có câu trả lời rồi? Chỉ là thiếu một chút suy luận mà thôi.”
“Là ý gì?”
“Đáng lẽ ngươi nên hỏi là ai? Kẻ nào được lợi sau khi Hùng Vũ chết đi? Kẻ nào có đủ khả năng hạ sát ông ấy?” Hắc Dạ ngừng lại một nhịp cảm nhận hơi thở gấp gáp trong tối của kẻ do dự. “Thấy không? Ngươi đã nghi ngờ rồi còn gì?”
Đúng thế? Điều mà Đằng Long nghi ngờ khả năng sẽ thành sự thật.
“Ngươi không tin ta, nhưng ngươi chẳng có lí do phản biện lại ta. Không biết có ai đã nói với ngươi điều này hay chưa? Đằng Long ngươi quá do dự, ngươi không hề có chính kiến của bản thân mình .”
“Ta…”
Không thể phản bác, Đằng Long hoàn toàn bị Hắc Dạ lấn lướt.
“Tại sao Hùng Vũ lại truyền sở học của mình cho ngươi? Con trai Hùng Việt ông ta thiên phú hơn ngươi rất nhiều, sớm muộn hắn cũng tỉnh lại. Nhưng sao không phải là hắn mà là ngươi?”
Đằng Long đã luôn thắc mắc về vấn đề này, Hắc Dạ như thể nhìn thấu tâm can của y.
“Bởi vì Hùng Vũ thích ngươi hay là địa vị Hùng Việt cũng giống như ngươi? Ông ta quý trọng con người của ngươi. Đối với một tuyệt thế cao thủ chẳng nhẽ lại không nhận ra âm mưu của Ngưu Quảng? Hùng Vũ đã nhận ra từ lâu. Nhưng ông ta lựa chọn cái chết. Bởi vì ngươi… di sản của Hùng Vũ!
Di sản của Hùng Vũ? Câu nói như vang vọng sâu thẳm trong đầu Đằng Long.
“Hùng Vũ đánh cược tất cả vào ngươi. Hi vọng ngươi sẽ thừa kế ý chí của ông ấy. Về mặt nào đó, Hùng Vũ đã coi ngươi là truyền nhân độc nhất của mình. Cho dù ngươi có muốn luyện Nhuệ Phong kiếm pháp hay không?”
“Tại sao? Ông… tại sao lại nói cho ta được biết?”
Giữa bóng đêm trầm mặc Đằng Long vô cùng ấp úng.
“Hùng Vũ là con người đáng ngưỡng mộ. Cái chết của ông ta cần được làm sáng tỏ. Ta cho ngươi biết là giúp Hùng Vũ chứ không phải giúp ngươi. Thế là đủ rồi! Việc còn lại là tùy ở ngươi.”
Bịch bịch!
Cái vỗ vai nhẹ nhàng nhưng khiến Đằng Long tê buốt mình mẩy. Thì ra Hắc Dạ đứng bên cạnh y nãy giờ mà y không hề hay biết.
“Hắn đi rồi?”
“Là vì ta ghét Ngưu Quảng như ngươi vậy đấy!”
Âm thanh vang lên trong lúc Ám Dạ hòa vào đêm lặng. Hắn đã biến mất bỏ mặc Đằng Long ở lại một mình.
“Kẻ do dự, đầu óc thực không ổn định, ta rất mong chờ thời điểm ngươi có chính kiến của bản thân.”
Nội tâm của kẻ vừa mới rời khỏi.
…
Sáng hôm sau Đằng Long dậy rất sớm, y muốn luyện kiếm vào đúng giờ này? Thời điểm mà sương muối còn chưa tan, toàn bộ bao phủ bởi màu trắng xóa ẩn hiện.
Sương trắng bao bọc thân ảnh Đằng Long. Buổi sớm mùa đông trời rất lạnh, lạnh nhưng không ngăn nổi bước chân của y. Tàn kiếm cứ thế chém vào không trung ngang dọc. Âm thanh cũng phát ra bền bỉ, từng tiếng vun vút của gió. Hết tung rồi hoành, mỗi lần như thế gió lại nổi lên mạnh hơn, gió tạo thành chiêu kiếm Phong Trung Bào Long. Rồng ẩn trong gió, dù cố vùng vẫy đến đâu cũng không thể nào thoát ra khỏi gió. Duy chỉ màn sương là bị hút vào liên tục.
Uỳnh!
Đằng Long cắm kiếm xuống đất, gió tạnh sương tan. Cả vùng xung quanh bỗng chốc trở nên quang đãng.
“Tất cả là do hắn bày ra sao?”
Đằng Long thầm nghĩ, lúc này toàn thân đã toát mồ hôi, nhưng là mồ hôi lạnh.
“Từ việc dẫn dụ đại chiến Tiên – Man đến việc điều động các kì chống lại Thủy tộc, Phong thành binh lực giảm sút, Ngưu Quảng một tay hạ sát Hùng Vũ?”
Bây giờ mới nghĩ thông suốt, sở dĩ Hùng Vũ bắt y học mưu kế là để nhìn ra mưu kế của Ngưu Quảng. Mưu kế không phải sở học của Hùng Vũ mà chính là của Ngưu Quảng.
“Ta là truyền nhân của ông ấy?”
“Vậy thì… nhất định không để ông ấy chết một cách oan uổng!”
“Ngươi lẩm bẩm cái gì thế?”
Tiếng bước chân loạt soạt trên cỏ. Một thiếu nữ đang xoa bàn tay vào nhau vì trời trở lạnh. Nàng tiến lại gần Đằng Long.
“Mỵ nương Phụng Dương! Sớm như vậy…”
“Chẳng phải Đằng Long luyện kiếm còn sớm hơn sao?”
Phụng Dương tiến lại rồi nhẹ nhàng hỏi:
“Hôm nay ngươi có rảnh không?”
“Bình thường cũng chẳng có việc để làm. Chẳng hay có thể giúp gì mỵ nương?”
Đằng Long thu kiếm vào bao rồi mới quay lại nhìn về Phụng Dương. Ánh mắt quả thực không lộ cảm xúc trong lòng.
“Chỉ là tiện đường rủ ngươi đến Tàng Thư các mà thôi. Đằng Long cũng đừng gọi là mỵ nương, cứ gọi Phụng Dương được rồi.”
Hai người bước đi trong ban mai. Chỉ là vẫn còn bóng hình phía xa đang đứng nhìn họ.
Như Tranh!
…
Trong một góc ở Tàng Thư các, Đằng Long lấy một cuộn vải và ngồi xuống bàn, bên cạnh y là hai người khác, Phụng Dương và Chử Minh.
“Phùng Ngạn tại sao không trở về cùng ngươi?” Đằng Long hỏi Chử Minh.
“Anh ta nhiều ngày không có tin tức. Ta e là đã tử trận rồi.”
“Huyến Đồ không bao giờ biệt tăm như vậy, Phùng Ngạn chắc chắn đã chết.”
Phụng Dương lên tiếng đồng tình với Chử Minh.
“Bọn Thủy tộc lần này thật kì quái. Chúng tấn công nhưng chẳng hề ồ ạt, dường như chỉ là cầm chân chúng ta.”
“Cầm chân?”
“Nếu một lực lượng Tiên tộc bị kẹt lại Đông quan thì việc này có lợi cho ai nhất?”
Đằng Long lập tức liên hệ tới một cái tên và giải thích luôn về vụ Thủy tộc.
“Tại sao mọi người không nghĩ đó chỉ là giả Thủy tộc? Thủy tộc sẽ chẳng bao giờ tấn công hời hợt như thế. Thuật của bọn chúng vô cùng lợi hại, thậm chí còn nhiều chiêu thức quỷ dị khôn lường.”
“Đằng Long, sao ngươi biết rõ như vậy?”
Câu hỏi của Chử Minh làm y chột dạ.
“Là do sách viết như thế.”
“Nếu không phải Thủy tộc thì là ai?”
“Thử nghĩ xem, Hùng Vũ đại nhân không còn, ai có khả năng lên làm tộc trưởng?”
Câu hỏi này khiến cho Phụng Dương chợt xung động. Nàng khẽ hoài nghi:
“Lẽ nào là…”
“Ngưu Quảng!”
Cái tiên khiến Chử Minh sợ hãi và không thể tin.
“Hùng Vũ đại nhân bị ám hại, không phải là do thương cũ tái phát. Việc đó giải thích vì sao căn phòng của ngài bừa bộn. Mấy người để ý có mấy Lạc hầu trở về chịu tang?”
“Hình như là…” Phụng Dương ngập ngừng rồi nói: “Không có một ai! Chỉ có đội trưởng và tân binh trở về mà thôi.”
“Đúng thế! E rằng các kì không còn trong tay Hùng Việt kiểm soát nữa rồi.”
Đằng Long lên tiếng đồng tình với Phụng Dương.
“Không thể nào! Ngưu Quảng làm sao có thể?” Chử Minh bất giác quát lớn làm cho mọi người chú ý.
“Nếu suy luận của Đằng Long là đúng thì sẽ không thể bỏ qua. Có điều chúng ta chẳng hề có một chứng cứ.”
“Nhưng vẫn có thể buộc tội?” Đằng Long hỏi.
“Không hề đơn giản như vậy đâu!”
Phụng Dương lắc đầu, nàng khẽ thở dài và nói tiếp:
“Hai người có biết Ngưu gia là như thế nào không? Là một gia tộc lớn nhất trong Tiên tộc. Ngưu gia len lỏi ở khắp mọi nơi, từ tầng lớp trí giả đến binh sĩ và nông phu, họ đều chiếm phần quan trọng. Sản nghiệp của Ngưu gia là không tài nào kể xiết.”
“Trong một thời gian ngắn Ngưu gia không thể lớn mạnh như vậy?”
“Không sai! Ngưu gia tồn tại từ rất lâu rồi, từ tộc trưởng đời thứ nhất tới nay. Họ không ngừng phát triển, trở thành lớn mạnh bậc nhất Tiên tộc.”
Quả là Phụng Dương hiểu biết không ít. Ngưu gia đang nắm trọng yếu cả về nhân lực và vật lực. Buộc tội Ngưu Quảng đồng nghĩa việc tuyên chiến cùng Ngưu gia.
Bọn họ sụp đổ rất có thể Tiên tộc cũng sẽ chẳng thể đứng vững.
Nhưng ai có thể kéo sập Ngưu gia?
“Chúng ta nên làm gì đây?” Chử Minh hỏi.
“Đằng Long, ngươi hãy tiếp tục truy tìm chứng cứ, chúng ta có thể hi vọng vào một người.”
Phụng Dương làm cho hai kẻ đối diện tò mò.
“Ai?”
“Hùng Việt quan lang.”
“Hùng Việt ư?”
Đằng Long và Chử Minh vô cùng ngạc nhiên.
“Hùng Việt so với chúng ta cộng lại vẫn còn thông minh gấp bội, chỉ cần ngài ấy tỉnh lại tức thì sẽ có cách.”
Đặt hết hi vọng vào người còn đang hôn mê? Đằng Long có chút không an tâm.