Một ngày lạnh giá ở Tiên Tộc!
Bên trong căn phòng của Hùng Vũ dù có ngăn được gió lạnh tuy nhiên không khí chẳng thể tốt hơn bao nhiêu.
“Đại nhân!”
Hùng Vũ ngày một kiệt sức làm cho Phụng Dương lo lắng. Nàng ta không biết được rằng ông phải đấu tranh thế nào mới duy trì được đến những giây phút này.
“Ta sắp chết rồi!”
“Đại nhân, ngài…”
“Đó là sự thật! Khỏi cần phải bản cãi nữa, cái cần bàn là Tiên Tộc!”
Câu nói của Hùng Vũ khiến cho Ngưu Quảng suy nghĩ hồi lâu. Phải chăng ông ta còn có sách lược sau cùng?
“Không biết đại nhân có gì căn dặn?” Ngưu Quảng thận trọng.
“Đã đến lúc ta giao lại Tiên tộc này cho người khác, hai ngươi có đề xuất gì hay không?”
Hùng Vũ cho dù thế nào cũng là người khó đoán, Ngưu Quảng không thể lơ là.
“Vậy… không biết đại nhân nhắm đến ai?”
“Ta… có nghĩ đến một người. Người này luận về võ công không hề kém ta, luận về mưu lược, ta không bằng kẻ đó?”
“Ai?” Ngưu Quảng thốt lên cộc lốc.
“Là ngươi! Ngưu Quảng!”
Hùng Vũ chỉ tay thẳng vào Ngưu Quảng làm hắn kinh hãi. Ông ta là đang nói thật hay đang thử lòng?
“Đại nhân, cái lệ xưa nay là cha truyền con nối, thuộc hạ nào dám trái lời?”
“Ngươi tưởng ta đang thử lòng ngươi chứ gì? Ta là đang nói thật đó, ngoài ngươi ra, không ai có thể gánh vác được trọng trách này.”
“Ngài…”
Hùng Vũ ngắt lời:
“Hùng Việt đang hôn mê, không thể dùng, Mỹ An là phận con gái lại càng không thể dùng. Ta đã xem qua tất cả, trong số các Lạc hầu, chỉ có ngươi, Ngưu Quảng là thích hợp nhất.”
Mỹ An thấy cha nhắc đến mình nhưng cũng không dám lên tiếng lúc này. Cô chỉ có thể nắm hai bàn tay, thật chặt, thật chặt.
Ngưu Quảng cố gắng sắp xếp tất cả mọi giả thuyết trong đầu. Mọi tình huống có thể phát sinh trong một giây phút quan trọng.
Một là Hùng Vũ để lại sát chước cuối cùng nhằm tiêu diệt hắn. Hai là Phụng Dương một mực bảo vệ Hùng Việt, liệu rằng Nguyệt viên có phải là một thế lực lớn lao? Ba là phản ứng của các thế lực bên ngoài Tiên tộc. Man tộc chẳng hạn?
Còn điều thứ tư, điều thứ năm, và nhiều nhiều thứ nữa.
Hoặc giả cũng chẳng có chuyện gì xảy ra. Là do hắn lo nghĩ quá rồi.
Ngưu Quảng chùng mắt xuống một giây lát rồi nói:
“Đại nhân! Thuộc hạ vẫn không thể vâng mệnh.”
Ngưu Quảng một mực từ chối khiến cho Hùng Vũ thất vọng.
“Ngươi…”
Hụ!
“Lẽ nào… Tiên tộc không thể bị hủy hoại trong tay ta được!”
Hùng Vũ thầm cảm thán. Ngưu Quảng đã làm tất cả nhưng hắn lại không muốn lên làm tộc trưởng. Cớ là tại sao?
“Đúng đấy! Ta muốn Tiên tộc bị hủy hoại trong tay ngươi. Ta, Ngưu Quảng sẽ xây dựng nên một tộc khác. Lớn mạnh hơn ngươi, không phải là mớ hỗn độn như ngươi đã tạo ra. Tiên tộc, không thể cho một kẻ như ngươi lãnh đạo…”
“Nếu vậy thì…”
“Đại nhân! Theo ý Phụng Dương không biết thế này có được hay chăng?”
Hùng Vũ đang định nói thì Phụng Dương lên tiếng.
“Tộc trưởng cái lệ xưa nay vẫn là cha truyền con nối, lệ do tổ tiên truyền đời nên không thể nói bỏ là bỏ. Tuy nhiên, Hùng Việt quan lang hiện tại còn đang hôn mê, chi bằng mọi việc trong tộc đều do Ngưu hầu chủ sự. Không biết ý hai đại nhân thế nào?”
Quả không nằm ngoài dự đoán của Ngưu Quảng, Phụng Dương vẫn luôn đứng về phía Hùng Vũ, giả như ông ta không còn, nàng ta sẽ lại phò tá con trai Hùng Vũ mà thôi.
Một mình Phụng Dương không khó, cái khó là nàng ta còn Lão phu nhân đứng sau.
“Đại nhân! Tả trưởng lão nói thập phần đạo lí, Ngưu Quảng nguyện dốc sức mình vì Thiếu chủ! Quyết không dám hai lòng!”
Thời gian không còn nhiều, Hùng Vũ cảm thấy chân khí của mình sắp cạn. Ông ta thều thào nói nhỏ:
“Được… cho bọn họ vào đi!”
Cánh cửa mở ra, tiếng chân bình bịch bước trên sàn gỗ. Mọi người bên ngoài lục đục bước vào. Bọn họ quỳ sát mặt sàn. Ai ai cũng thất kinh nhưng không dám khinh cử vọng động.
…
Một ánh nến bị gió thổi tắt khi Mỹ An vừa kịp đóng cửa. Hùng Vũ bắt đầu nói:
“Ta… Hùng Vũ… sinh tại Phong thành. Tuổi trẻ ra sức vì Tiên tộc, năm hai mươi tám tuổi được tiền nhân truyền ngôi Tộc trưởng. Mười lăm năm qua, ta… chẳng có công cán gì, nghĩ lại, tự thẹn với tổ tiên, có lỗi với dân chúng. Nay ta… khí số đã tận, sắp về đoàn tụ với tổ tiên. Bình sinh Hùng Vũ ta có ba người con, đứa lớn không may mất sớm, đứa thứ hai không thể truyền. Đứa thứ ba, Hùng Việt có chút thông minh tài trí. Vì vậy, truyền ngôi cho Hùng Việt. Nó tuổi trẻ còn bồng bột, nếu làm đúng các người phải ra sức phò giúp, nếu làm sai thì hết sức khuyên can. Đặc biệt là Ngưu Quảng ngươi, Hùng Việt vẫn còn hôn mê, ngươi nhớ thay nó xử lí sự vụ. Nhớ… nhớ chưa?”
“Tộc trưởng anh minh!”
“Việc trong phải lấy dân làm gốc, việc ngoài lấy hòa làm đầu. Man tộc, Thủy tộc, dù bất kể lí do gì cũng không nên chiến tranh với chúng. Nhưng tự tôn của bổn tộc, anh linh hạo khí của tổ tiên thì không thể bỏ. Chúng mà dám phạm thì phải quét sạch, một tấc đất của tổ tiên để lại cũng không được mất.”
“Chúng thuộc hạ tuân mệnh!”
“Ngưu Quảng… nhận cờ!”
Hùng Vũ lấy chiếc cờ đỏ trao cho Ngưu Quảng, hắn ta hai tay đỡ lấy. Một luồng chân khí dù yếu ớt vẫn cố truyền sang người Ngưu Quảng.
“Sức cùng lực kiệt rồi mà vẫn còn muốn giết ta? Có thể kháng cự Vân Mạt đến tận bây giờ, bản lĩnh quả không tầm thường chút nào. Đáng tiếc! Ngươi đã hao tâm tổn khí quá nhiều trong trận chiến với Lư Trường.”
“Ngươi…”
Ngưu Quảng định lấy cờ hiệu nhưng tay Hùng Vũ vẫn nắm chặt nó.
“Ngưu Quảng… ngươi nhất định phải bảo vệ Tiên tộc. Nhất định…”
“Thuộc hạ nhất định!”
Hùng Vũ buông lá cờ trên tay, ông ra hiệu cho mọi người lui ra. Đã đến lúc ông không còn vướng bận gì nữa, đã đến lúc ông dành thời gian cho bản thân.
…
Mọi người lùi bước ra đi cũng là lúc tiếng khóc vang lên. Là tiếng của Tuệ Cơ.
“Mỹ An con lại đây!”
Tuệ cơ nước mắt lưng tròng, bà không thể thốt nên lời.
“Ta và bà đã là vợ chồng hơn hai mươi năm. Lúc nào ta cũng cảm tạ trời đất, cảm tạ tổ tiên mang bà đến với ta. Bà xem, con chúng ta đã lớn đến ngần này rồi.”
“Cha…” Mỹ An không kìm lòng được, òa khóc.
“Đại nhân! Được làm vợ ông là phúc mấy kiếp của tôi…”
“Bao nhiêu năm qua ta đã không chăm nom gì đến mọi người, là lỗi của ta.”
“Không! Cha lúc nào cũng quan tâm đến chúng con, chỉ tại… chỉ tại…” Mỹ An cố nắm chặt bàn tay Hùng Vũ.
“Nhưng ta mong hai người hiểu cho, ta lúc nào cũng yêu thương mọi người. Lúc nào cũng yêu… thương… chỉ tiếc Hùng Việt… nó không có ở đây…”
Thịch thịch!
Hùng Vũ cố gắng nói, chút hơi thở cuối cùng còn sót lại chỉ dùng vào việc nói ra cho hết nỗi lòng.
“Mỹ An! Con sau này chính là trụ cột của gia đình ta, phải bảo vệ mẹ con, bảo vệ Hùng Việt em con. Rõ chưa?”
“Con nhớ rồi! Nhớ rồi thưa cha!” Mỹ An khóc nức lên.
“Hai người… cả Hùng Việt nữa… là niềm vui lớn nhất của đời ta, xem ra ông trời cũng không bạc đãi đối với Hùng Vũ… Ta… không còn gì để hối tiếc!”
“À phải…” Hùng Vũ nghẹn lòng. Ông ta vội lấy ngón tay gạt hai hàng lệ! Không cho Mỹ An nhìn thấy trong khi Tuệ cơ vẫn gục vào vai ông.
“Còn đứa trẻ đó nữa… Còn con của ta nữa…”
Hùng Vũ nói trong vô thức.
“Ta… ta muốn ở lại một mình.”
“Cha…”
Mỹ An không muốn rời đi, Tuệ cơ càng không muốn, nhưng ý Hùng Vũ đã quyết.
“Mau đi! Ta muốn yên tĩnh… một lát!”
Phụng Dương và mấy người hầu phải vào dìu Mỹ An và Tuệ cơ đi ra.
Mỹ An đột nhiên ngừng khóc còn gương mặt Tuệ Cơ như vô hồn. Trong chưa đầy một năm hết Hùng Việt lại đến Hùng Vũ, tai hoạ cứ thế liên tiếp ập xuống. Làm sao Tuệ Cơ có thể chịu đựng cho nổi?
Không còn gì để hối tiếc, Hùng Vũ ở lại một mình và ngẫm nghĩ!
Điều đáng tiếc nhất trong cuộc đời của ông?
“Ngươi… có thể xuất hiện được rồi đấy!”
Ai? Còn ai ở trong căn phòng này nữa?
Một bóng đen bước ra, y đã ngồi trong đó một lúc lâu rồi, ngồi sau tấm bình phong. Đến thở cũng không dám thở mạnh, bởi vì sợ hãi người khác phát hiện.
“Tộc trưởng!”
“Đằng Long! Mưu kế hậu kì, đáng tiếc là không thể tiếp tục dạy ngươi.”
“Thuộc hạ…”
Thực sự Đằng Long không biết nói gì vào lúc này, y muốn hỏi về thân thế của mình nhưng lại không dám mở miệng, y không nỡ gặng hỏi.
Một người đàn ông sắp chết, hãy để ông ta nói hết những điều theo ý của mình. Đó dường như là một ân huệ?
Nhưng sao Hùng Vũ lúc này cảm thấy nói những lời đó tựa như hình phạt vô cùng hà khắc với ông?
“Ngươi biết vì sao ta không muốn tiến đánh Man tộc hay không?”
“Có phải ngài không nắm chắc phần thắng?”
“Ha ha! Sai rồi, là vì ta không muốn chiến tranh, ta muốn hòa bình. Con người lúc nào cũng sợ chiến tranh nhưng rồi họ lại thổi bùng ngọn lửa ấy lên để dập tắt nỗi sợ hãi. Con người… thực là khó hiểu.”
Lại là ý nghĩa này, trước là Mã Quang, sau là Hùng Vũ. Họ thực sự vì chúng sinh mà quên đi chính bản thân mình? Đằng Long hổ thẹn không được bằng họ.
“Tấm lòng của đại nhân, thuộc hạ khâm phục!”
“Ta thì có làm nên trò trống gì cơ chứ? Một thời đại mới lại sắp mở ra! Là loạn thế hay thịnh trị? Là phúc hay là họa? Tất cả phải dựa vào các ngươi.”
Hụ!
“Đại nhân, ngài…”
“Cố nhân, ta sắp đi gặp ông rồi! Ta… và ông, cùng mơ một giấc mơ, cả cuộc đời ta đã mơ giấc mơ của ông.”
Giấc mơ?
Hồi quang phản chiếu!
“Giấc mơ đó, giấc mơ xa xôi đó, dù xa đến đâu cũng phải tiếp tục. Đức trẻ này, đứa trẻ mới sinh này… nó sẽ lại mơ giấc mơ ấy của ta và của ông.”
Đứa trẻ nào? Hùng Vũ chỉ tay về phía Đằng Long mà lại luôn miệng nói rằng đứa trẻ? Hai khóe mắt long lanh như hai giọt nước, Hùng Vũ đang khóc.
Đằng Long thực sự rối trí.
“Đằng Long, dù ta biết ngươi đã có sư phụ nhưng ta vẫn muốn truyền cho ngươi bộ Nhuệ Phong kiếm pháp này.”
Hùng Vũ chỉ tay vào hộp gỗ bên phải rồi nói tiếp:
“Mau! Mau nhận lấy.”
Đằng Long cầm lấy hộp gỗ trên tay rồi quỳ xuống.
“Tốt. Tốt lắm. Còn một việc nữa, đó là ngươi, ngươi chính là… là…”
Đằng Long hai mắt căng ra, trái tim đập mạnh.
Thịch, thịch!
Trái tim đập thật chậm, trái tim của Hùng Vũ. Và là lần đập cuối cùng.
“Con… là con trai của… Ch…”
Hùng Vũ gục xuống!
Ông ta chưa nói hết câu đã tắt thở, máu không còn bơm đi được nữa, dưỡng khí cũng không còn.
Cơn gió từ đâu ùa vào. Nó khẽ làm tung bay mái tóc bạc của Hùng Vũ. Nhưng là làn gió tung bay, còn Hùng Vũ, ông ta đã bất động. Đã tắt thở…
Đã chết!
Đằng Long trong đầu rỗng tuếch, y vô thức đi ra mở cửa. Toàn thể chúng nhân nhìn thấy đều òa khóc thảm thiết. Tuệ Cơ ngất lịm ngay tại chỗ. Những tiếng khóc than vô cùng ai oán.
Hùng Vũ! Một trang tuấn kiệt! Cả đời khoan dung nhân hậu!
Qua đời do thương cũ tái phát, hưởng thọ bốn mươi ba tuổi!
…
Tan biến rồi tan biến! Tất cả những thứ bên cạnh, từ hình ảnh đám người gục xuống thê lương cho đến âm thanh vang lên thảm khốc.
Thực tại bỗng nhiên xóa nhòa trước mắt Đằng Long.
“Nhiều lúc ta tự hỏi, mình có khả năng từ bỏ mọi thứ hay là mọi thứ từ bỏ chính ta?”
Đằng Long lững thững đi về giữa sân, sương trắng bám lấy thân hình nhỏ bé của y, che khuất hành tung của y.
“Lần này bóng tối không hề xuất hiện? Chỉ có hơi lạnh cùng thứ ánh sáng màu trắng chói lòa?”
Sương muối đấy thôi! Tại sao ngươi mãi suy nghĩ viển vông như thế? Hả, Đằng Long?
“Suy nghĩ của ta là gì? Cảm xúc của ta là gì? Ta nên vui hay nên buồn. Thân phận của ta cuối cùng đã được định rõ?”
“Ta từng coi Hùng Vũ như kẻ thù, sau đấy lại xem ông ta như người đáng phải ngưỡng mộ. Cuối cùng, sợi dây liên hệ giữa ta và ông vừa được nối lại thì người đã vội rời xa?”
“Ta không… Cha à, con không…”
Nên vui hay nên buồn? Đằng Long đã rất cố gắng, cho dù kìm nén hay bộc lộ…
Y cũng không thể nhỏ được một giọt nước mắt!
…
Tiếng trống vang lên khắp chốn, nơi nào vải trắng cũng được treo lên. Một đám tang ở Tiên tộc.
Dân chúng kéo nhau đến khu chính điện rất đông. Ai nấy đều chen chúc tiếc thương cho người tộc trưởng của họ.
Tang lễ này hiển nhiên sẽ do Ngưu Quảng phụ trách. Hắn muốn đến Nguyệt viên nhưng vừa bước tới bờ hồ đã bị Phụng Dương ngăn cản.
“Sao? Ta không được đến Nguyệt Viên hay sao?”
Ngưu Quảng thúc ép. Kì thực trong một thời gian rất dài bản thân hắn chưa từng đặt chân lên đến Nguyệt viên. Khó khăn lắm mới cài gian tế thì bị phát hiện. Lần này mượn cớ báo tin, hắn mong có thể điều tra thêm được chút ít.
“Việc này… hãy để ta đi nói với lão phu nhân thì hơn!”
“Ngươi… trẻ con thì biết gì mà nói. Tránh ra! Ta phải đích thân đi gặp lão phu nhân.”
“Ngài…”
Ngưu Quảng nhất mực đòi xuống thuyền.
“Ngưu hầu! Đây là mệnh lệnh của lão phu nhân! Người lạ không được phép tiến đến Nguyệt viên.”
“Ngưu Quảng không phải người ngoài, hôm nay bổn hầu nhất định phải gặp được lão phu nhân.”
“Hỗn xược!”
Ngưu Quảng vừa bước xuống thuyền thì tiếng nói vang vọng. Hình như là ở giữa hồ, âm thanh phát ra từ ấy. Mặt hồ bỗng dậy sóng, sương khói lập tức phong tỏa mọi nơi. Ngưu Quảng không thể nhìn thấy đường đi ở đâu được nữa.
Lão phu nhân nổi giận rồi ư?
“Lão phu nhân bớt giận! Ngưu Quảng có việc cần kíp bẩm báo!”
“Việc gì? Hãy để Phụng Dương đến nói với ta, ngươi mau về đi!”
“Nhưng mà…”
“Mau đi!”
Ngưu Quảng không dám cãi lời, kế đó liền bực tức rời khỏi.
Một mình Phụng Dương quay trở lại Nguyệt viên. Bấy giờ đã là ban chiều, lão phu nhân chờ tin nàng từ sáng.
“Phụng Dương! Con về rồi phải không? Ta nghe người ta có đánh trống. Rốt cuộc là ai đã chết?”
Phụng Dương đang đứng ngoài cửa im lặng.
“Nói đi chứ? Con nghe được tin tức gì rồi, tại sao bây giờ mới về?”
“Bà ơi, con… Hùng Vũ đại nhân…”
“Hùng Vũ làm sao, mau nói ta nghe?”
“Dạ! Hùng Vũ đại nhân, ngài ấy… ngài ấy… đã qua đời rồi ạ!”
“Cái gì?”
Tiếng nói của Phụng Dương như sét đánh bên tai, lão phu nhân thực sự phải chịu một cú sốc rất lớn.
“Hùng Vũ chết rồi. Con trai ta chết rồi…”
Lão phu nhân thật sự đang rất đau buồn, Phụng Dương nàng không muốn quay lại chính điện. Tốt nhất, nàng vẫn nên ở lại với lão phu nhân thì hơn.
…
Buổi tối, bên cạnh linh cữu của Hùng Vũ chỉ còn lại hai người, một là vợ ông Tuệ Cơ, một là con gái ông Mỹ An.
Đằng Long vừa bước tới đã cúi đầu trước vị tộc trưởng hết sức kính trọng. Sau lại cúi chào Tuệ Cơ.
“Tuệ Cơ! Đã muộn rồi, xin hãy nghỉ ngơi!”
“Ta… vẫn muốn ở lại đây.” Tuệ cơ nói giọng mếu máo.
“Nơi này để thuộc hạ và Mỹ An ở lại được rồi, xin bà giữ gìn sức khỏe.”
Mấy người hầu thấy thế liền dìu Tuệ cơ vào phòng.
Đằng Long lúc này quay sang nói với Mỹ An:
“Mỵ nương cũng đi ngủ đi!”
Ngồi từ sáng đến giờ, quả thực hai chân Mỹ An đã tê mỏi hết mức. Đằng Long lúc này ra dáng một người đàn ông trưởng thành. Mỹ An lặng lẽ quan sát rồi dựa vào cột mà ngủ thiếp đi.
Đằng Long suy nghĩ vẩn vơ. Hôm nay, lại một bài học nữa đã đến với y.
Bài học về một người đã chết!
Không biết ông ta đã sống một cuộc sống ra sao, chỉ cần nhìn cái cách mà người dân trong tộc lũ lượt kéo đến quỳ gối khóc than thì đủ biết. Một con người rất được kính trọng.
Nhưng cũng không biết ông ta được kính trọng đến đâu. Khi chết đi cũng chỉ là nắm tro tàn. Cứ nhìn linh cữu thì biết, một cái xác lạnh ngắt giữa chốn muôn trùng ánh nến.
Đằng Long lặng lẽ đặt vào áo ngực Hùng Vũ một cuộn vải, là Nhuệ Phong kiếm pháp. Y không muốn học bộ kiếm pháp tuyệt diệu này?
Đằng Long quỳ xuống, y dập đầu ba cái trước Hùng Vũ, ông là người thứ hai mà y dập đầu quỳ bái.
“Tuy ngài không phải là sư phụ của tôi nhưng đã dạy dỗ tôi rất nhiều. Thuộc hạ xin khắc cốt ghi tâm. Giấc mơ của ngài là gì? Chắc hẳn nó phải lớn lao lắm… nếu một ngày thuộc hạ biết được, nhất định sẽ thực hiện nó giúp ngài! Nhất định!”
“Cha! Con nhất định…”
Đằng Long đứng dậy ngước lên nhìn trời cao. Tâm trạng của y thật hỗn loạn, ngay cả cách xưng hô với Hùng Vũ cũng thế.
Ông trời thật không biết thương người tài. Để họ đi ra quá sớm?
Ngoài trời vẫn rét căm căm, gió bão nổi lên vun vút. Bầu trời đêm đen kịt, không một ánh sao.
Đằng Long như một bức tượng giữa màn đêm tịch mịch. Đằng Long đứng lặng ở đó, y nhẩm lại những lời Hùng Vũ đã chỉ dạy, như là một cách để tỏ lòng kính trọng với tiền nhân.
Mưu kế! Sơ kì rồi tiền kì, trung kì rồi hậu kì.
Thiên thời! Rồi lại tiên phát chế nhân, liên hoàn kế!
Đằng Long cứ nhẩm đi nhẩm lại, cho đến khi…
Hình như y nhận ra điều gì đó!
Đằng Long lập tức rời khỏi, trời lúc này rạng sáng, y chạy đến căn phòng mà Hùng Vũ đã ở.
Tại sao xung quanh lại đổ nát? Nghi vấn này y muốn kiểm tra lần nữa.
“Đứng lại!”
“Ta muốn xem một lần.”
“Nhà ngươi không có phận sự gì ở đây.”
Rõ ràng có kẻ đi trước một bước. Bên trong căn phòng thị vệ đã thu dọn lại ngăn nắp.
Đằng Long ra về trong thất vọng. Trên đường về tình cờ y lại gặp được Phụng Dương.
“Mỵ nương Phụng Dương! Ta có chuyện thỉnh cầu!”
“Có chuyện gì thế?”
“Vừa đi vừa nói.” Đằng Long cất bước.
Hai người quay lại phòng cũ của tộc trưởng. Trên đường đi Đằng Long đã giải thích, y muốn nhờ Phụng Dương lấy thân phận trưởng lão để kiểm chứng một lần.
“Mỵ nương xin dừng bước.” Phụng Dương vừa đến thì bị ngăn lại.
“Cả ta cũng không vào được sao?”
“Thuộc hạ chỉ làm theo lệnh, mong mỵ nương hiểu cho!”
Thị vệ đứng chặn ở cửa không cho bất kì một ai tiến bước.
“Ta cũng phụng mệnh đến đây làm việc.” Phụng Dương từ tốn đáp.
“Không được! Đồ đạc trong phòng phải mang đi tuẫn táng cùng tộc trưởng.”
“Vậy được, để ta bẩm lại với lão phu nhân…”
“Việc này…”
Nhắn đến lão phu nhân mấy tên thị vệ có phần sợ hãi.
“Vậy xin mỵ nương nhanh cho, thuộc hạ chỉ theo lệnh hành sự mà thôi!”
“Các ngươi lui xuống trước đi!”
“Dạ!”
Phụng Dương ra lệnh, sau đó nàng cùng Đằng Long bước vào. Trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.
“Được rồi đó. Nhưng phải nhanh lên một chút, ta cũng không kéo dài được lâu nữa đâu.” Phụng Dương nhắc nhở Đằng Long.
“Toàn bộ đã bị thay đổi. Lúc ta tới đây bố cục căn phòng đâu phải như thế?”
“Ngươi hoài nghi có kẻ cố tình xáo trộn ư?”
“Chờ một chút!” Đằng Long ra hiệu cho Phụng Dương im lặng.
“Không có bình phong.”
Phụng Dương hiểu ý, nàng dọn bình phong sau giường sang một bên.
“Đằng Long có thể nhớ hết bố cục hay sao?”
“Bộ ấm trà bị vỡ ngay trước giường.”
“Còn gì nữa không?”
“Chiếc bàn bị đánh gãy ở góc nhà bên trái. Chăn rơi khỏi giường về phía sau, có một chiếc ghế mất chân.”
“Bên nào?”
“Bên phải!”
Mất lâu thời gian Đằng Long mới nhớ ra được, bố cục sắp xếp lại như cũ.
“Có dấu tích đánh nhau đúng không?” Phụng Dương lên tiếng hỏi.
“Không sai, nếu không thì sao bàn ghế bị vỡ thế này?”
“Vậy chẳng phải?”
Phụng Dương thắc mắc và ngay lập tức nàng thầm nghĩ trong bụng.
“Tộc trưởng bị ám sát?”
“Còn mơ hồ lắm, chúng ta không nên tiết lộ.” Phụng Dương khuyên nhủ.
Đằng Long hiểu ý Phụng Dương, vì trong lòng y cũng suy tính giống hệt như nàng.
“Ta vẫn cảm thấy còn thiếu một thứ gì đó?”
“Tạm thời không nhớ ra ư? Đừng gấp, ngươi cứ từ từ mà suy nghĩ.” Phụng Dương nhẹ nhàng hồi đáp.
Đằng Long nghĩ mãi mà vẫn không có kết quả.
Bỗng… tiếng chân rầm rập xuất hiện.
“Ngưu hầu đến rồi, chúng ta đi thôi.”
Phụng Dương không muốn làm to chuyện. Việc này còn nhiều uẩn khúc, vả lại công bố sự thật, Tiên tộc tất sinh biến loạn.
Đằng Long ghi nhớ bố cục hiện tại. Chắc chắn Ngưu Quảng sẽ cho người thu dọn sạch sẽ căn phòng. Có muốn điều tra gì thêm cũng không còn cơ hội.
Hùng Vũ rốt cuộc để lại manh mối gì chăng?