Mùa đông!
Lạnh.
Ngoài trời gió vun vút thổi, từng cơn gió mùa từ phương bắc lũ lượt ào về. Cành cây đung đưa theo gió gắng sức không để những chiếc lá của mình rơi rụng. Lá thì cứ thế vô tình, lá đỏ rơi đầy bỏ mặc thân cây xơ xác. Khung cảnh mùa đông quả thực thê lương.
Cảnh tượng thê lương khiến lòng người cũng sầu thảm. Đằng Long bất giác nghĩ về mùa đông năm ấy. Khi mà y còn nằm vất vưởng giữa sân, rách rưới và đói khát. Mùa đông mang lại cho Đằng Long toàn những kí ức đau buồn?
Không phải thế! Mùa đông cũng mang lại cho y một người.
Như Tranh!
“Ngươi luôn thích ngắm cảnh trên cao?” Tiếng nói nhỏ nhẹ vang lên. Như Tranh khẽ ngồi xuống bên cạnh Đằng Long, ở trên mái nhà, tầm mắt mở rộng hết mức.
“Lúc nào ngươi cũng dậy sớm?”
Kì thực khi Đằng Long leo lên mái nhà đã quan sát thấy Như Tranh, cô lúi húi dậy từ rất lâu rồi.
“Trời mùa đông thì có gì để ngắm kia chứ?” Như Tranh hỏi.
Đằng Long đứng dậy cởi tấm áo choàng đắp lên vai Như Tranh. Y không muốn người con gái này phải chịu lạnh như mình.
“Cùng một chỗ nhưng thời điểm khác nhau, vạn vật cũng khác nhau. Từ chồi non mơn mởn đến cành lá xum xuê, rồi lá vàng héo úa, lá đỏ lìa cành.”
“Tại sao không mãi tươi xanh như mùa xuân nhỉ?” Như Tranh thắc mắc.
“Không! Lá rụng thì mới có chồi non, chỉ là… thời gian cứ thế trôi!”
Đằng Long thở dài, điều này làm cho Như Tranh có phần lo lắng mà hỏi thêm:
“Ngươi mà cũng biết sợ thời gian?”
“Hừ! Thời gian ai mà chẳng sợ? Nhưng cái chính, con người ta sợ có gì đó mất dần đi theo thời gian.”
“Vậy… của ngươi là gì?” Như Tranh bối rối khi đặt ra câu hỏi.
“Ngươi…”
Từ ngữ như sét đánh bên tai, Như Tranh quay ngoắt mặt đi, hai má ửng hồng. Mùa đông thì lạnh nhưng hai má của cô thì chẳng lạnh chút nào, nó đang nóng lên hừng hực.
“Như Tranh! Ngươi là người thân duy nhất của ta. Hứa với ta… đừng bao giờ rời xa ta, dù chỉ nửa bước.”
Là ý gì? Đằng Long đang nói linh tinh gì thế? Như Tranh tâm trạng bối rối, trái tim cũng đập loạn nhịp.
“Ta…” Như Tranh ấp úng.
Chưa kịp nói gì, bất chợp có một bàn tay đặt lên vai cô. Nhẹ nhàng, một luồng điện làm cho Như Tranh sởn hết gai ốc. Kéo mạnh một cái, bàn tay ấy khiến Như Tranh ngả nghiêng, thân hình của cô tựa vào một bờ vai khác.
Ấm áp!
Như Tranh tựa đầu vào vai Đằng Long cảm nhận từng hơi thở đều đặn của y. Riêng cô thì trái tim chẳng còn bình thản được nữa. Mặc kệ cho đó là thứ cảm giác gì kì lạ, điều Như Tranh muốn là nó kéo dài mãi mãi.
Gì cũng được, miễn là bên cạnh Đằng Long!
Ái tình nam nữ thật phức tạp. Loại này là gì? Đến người viết cũng chẳng hiểu rõ. Chỉ biết Đằng Long và Như Tranh im lặng hồi lâu, cứ mãi như vậy.
…
Tình yêu có sức mạnh thật ghê gớm, nó đủ sức kéo hai người lại gần bên nhau. Đủ ấm áp để xua tan băng giá mùa đông, đủ vơi đầy để khỏa lấp nhung nhớ.
Cho dù đó chưa phải là tình yêu!
Tình cảm giữa Đằng Long và Như Tranh đã không còn là tình bạn thuần túy nữa rồi! Nó đã tiến thêm một bước.
Dù đó chưa phải là tình yêu!
Như Tranh mang hơi ấm làm cho trái tim Đằng Long tan chảy, mang sự ân cần dịu dàng khiến Đằng Long ngập chìm hạnh phúc.
Với Như Tranh thế là đủ, chỉ cần người cô yêu thương bên cạnh.
“Nhất định ta sẽ bảo vệ ngươi!”
Như Tranh rộn ràng trong tâm trí, cô thầm nghĩ đến câu nói ấy. Câu nói của Đằng Long trước khi hai người xuất sơn. Hiện tại, khi cô đang gục đầu vào vai y, cảm nhận từng hơi thở của y, Như Tranh mới thấy mình an toàn, mới thấy mình nhỏ bé. Người con gái nào mà chẳng muốn đàn ông che chở chăm sóc? Đặc biệt là người mà mình thương yêu? Câu nói ấy mang lại niềm vui vô bờ bến cho Như Tranh.
“Oa oa…”
Tiếng quạ từ đâu bỗng chốc phá vỡ không gian yên lặng. Như Tranh theo thế cũng vội ngồi thẳng người lên.
“Ta…” Như Tranh vẫn không nói được thành câu?
“Hình như hôm nay ngươi có hẹn với Phụng Dương?”
“Ừ. Ta đi trước!”
Như Tranh nhún mình nhảy xuống khỏi mái nhà, cô cũng không quên nhắc nhở:
“Đằng Long cũng chớ ngồi ngoài trời lạnh quá lâu.”
Bộ pháp nhẹ nhàng, Như Tranh từ từ bước đi chìm trong gió lạnh.
Thế đấy! Sự đối nghịch giữa bên trong và bên ngoài? Trái tim ấm áp bao nhiêu bầu trời càng lạnh bấy nhiêu. Phải mất bao khoảng thời gian Đằng Long mới đủ kiên nhẫn nói ra những lời như thế với người mà mình quan tâm?
Nói ra thì có ích gì? Ngay lúc này đây Đằng Long vô cùng mâu thuẫn. Ái tình nam nữ và mối liên hệ cha con, rốt cuộc bên nào mới là quan trọng? Một bên là trái tim, một bên là lý trí.
Ngay cả bên trong cũng đang ngày một giằng xé. Chữ hiếu chưa được làm tròn, giờ đây còn muốn mang thêm chữ tình vụn vỡ?
Đằng Long dùng tay gối đầu rồi nằm ngả lưng ở trên mái nhà. Hơi lạnh từ ngói ập đến như muốn xâm chiếm cơ thể. Quen rồi! Chẳng phải lúc nào ma ảnh cũng đang dựa lưng vào y đấy thôi. Thi thoảng nó còn lạnh hơn bất kể thứ gì tồn tại.
“Ông trời muốn ta phải làm sao đây?“
Một màu trắng nhợt hiện lên khi Đằng Long mở tung đôi mắt. Bầu trời luôn luôn im lặng cho dù con người khẩn thiết bao nhiêu.
Đôi khi không cần thiên mệnh chỉ dẫn, một luồng ý nghĩ khác biệt tự mình tạo lập trong đầu của kẻ mông lung. Tình nữ nhi, tình phụ tử? Chúng không tranh chấp nhau đâu! Chúng đang hùa nhau chỉ đến chung một con đường.
“Giết chúng đi. Hà hà!”
Đó cũng là một con đường, mặc dù chưa chắc đã hợp thiên mệnh. Giết ai? Giết bao nhiêu người?
…
“Đến rồi à?”
Phụng Dương vừa thấy Như Tranh liền ra cửa chào hỏi. Hôm nay nàng hẹn với Như Tranh đến Bách Tử điện, chắn hẳn là vì Hùng Việt.
“Mỵ nương Phụng Dương, gọi ta đến chẳng hay có việc gì gấp?”
“Sự tình cấp bách, chúng ta cần nhanh chóng tìm ra cách chữa trị cho quan lang. Hi vọng chỉ còn lại Diêu Sơn thảo mà thôi.”
Như Tranh đã hiểu ý, Phụng Dương gọi cô đến là để nghiên cứu về Diêu Sơn thảo. Cô đang ngắm nhìn chăm chú dị vật, bây giờ chỉ còn là một nhánh cây đen tuyền không có sự sống.
“A…” Tiếng kêu thất thanh vang lên.
Dĩnh Hạ va đầu vào cửa khiến cô bị sưng u trán.
“Em mang đến cho hai người đây.” Vừa nói Dĩnh Hạ vừa nhăn nhó.
“Không sao chứ?” Như Tranh tiến lại đỡ hộ Dĩnh Hạ khay trà.
Ngoại trừ cao thêm một chút thì Dĩnh Hạ không có thay đổi là bao, vẫn còn hậu đậu như xưa.
“Không sao! Hai người cứ làm việc đi, em ra ngoài chuẩn bị đồ ăn.”
“Được, làm phiền em rồi.” Phụng Dương nói.
Dĩnh Hạ kế đó liền bước ra ngoài và đóng sập cửa. Bên trong chỉ còn hai người con gái và một cái xác không hồn.
“Kì lạ?” Như Tranh thốt lên thành tiếng.
“Chuyện gì thế?”
Như Tranh chăm chú quan sát vị quan lang rồi nói:
“Là Hùng Việt! Sau mấy tháng rồi hiện trạng vẫn còn như cũ không hề thay đổi. Vết thương chẳng hề tiến triển, tốt lên không có, xấu đi cũng không, mấy tháng vừa qua, như thể thời gian ngừng trôi đối với Hùng Việt vậy?”
“Kinh mạch bị phá vỡ, quan lang nằm bất động cũng là hiển nhiên.”
Phụng Dương khẳng định trong khi Như Tranh nghĩ khác:
“Cho dù là vậy, quan lang vẫn là một cơ thể còn sống, tại sao móng tay lại không dài ra?”
Như Tranh có khả năng ghi nhớ rất tốt. Phụng Dương cũng thầm thán phục.
“Lẽ nào…” Nàng ngập ngừng không dám đưa ra suy nghĩ bản thân.
“Hồn phách Hùng Việt đã lìa khỏi xác, nhưng vì lí do nào đó, ngài ấy vẫn còn chưa chết?”
Liệu có chiêu thức nào tác động đến hồn phách mà làm đối phương hôn mê? Diêu Sơn thảo rốt cuộc có vai trò gì?
“Như Tranh! Ta hỏi ngươi một câu được không?” Phụng Dương từ tốn. “Ngươi đã chiết xuất Diêu Sơn thảo ra khỏi cơ thể Đằng Long, chắc chắn cũng biết phần nào độc tính của nó?”
“Đúng! Tôi biết, Diêu Sơn thảo rất lợi hại, có thể kí sinh ở trong cơ thể con người. Hình như… nó cũng có suy nghĩ?”
“Suy nghĩ?” Phụng Dương thất kinh.
“Như thể biết được những gì xảy ra xung quanh.” Như Tranh nói thêm.“Kì thảo quả nhiên độc đáo. Có điều, chúng ta không thể mạo hiểm mà dùng nó được.”
Như Tranh và Phụng Dương quả quyết, hai người vẫn miệt mài tìm kiếm phương cách chữa trị nhưng không hề đả động gì đến Diêu Sơn thảo.
Làm sao để Hùng Việt tỉnh giấc? Hắn đã ngủ quá say, ngủ quá lâu rồi. Tiên tộc lúc này thực sự đang cần đến hắn.
…
Mất cả buổi chiều nhưng vẫn chưa thu được kết quả. Như Tranh ra về, cô vừa mới bước ra khỏi cổng một người đã chờ sẵn cô ở đấy.
“Có tiến triển gì không?” Đằng Long hỏi nhưng Như Tranh chỉ lắc đầu. Thế là y cũng đủ hiểu, chẳng cần nói gì thêm nữa.
“Chúng ta về thôi!”
Đằng Long ý thức được việc bảo vệ Như Tranh vì vậy mới đến khu chính điện đợi sẵn. Cho dù rời mắt một khắc Như Tranh có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Cho dù chỉ là một khắc!
“Đằng Long!” Tiếng gọi vang lên.
Hai người thiếu niên ra giữa ngáng đường, là cố ý chặn Đằng Long đây mà. Cũng chẳng phải ai xa lạ, chính bọn Thiệu Bình và Vũ Lâm.
“Ngươi muốn gì?” Một dự cảm chẳng lành, Đằng Long nghiêm mặt hỏi người đối diện.
“Ta muốn thách đấu với ngươi!” Thiệu Bình vừa nói vừa rút kiếm chĩa thẳng về phía Đằng Long.
“Đáng tiếc, ta không có hứng thú!”
Đằng Long nói rồi thì nắm tay Như Tranh toan bước đi. Nhưng vừa đi được hai bước Vũ Lâm đã nhảy vút lên chặn đầu.
“Hừ, cũng đáng tiếc, ngươi chẳng thể từ chối được!” Vũ Lâm lạnh nhạt.
Đằng Long ngoái lại phía sau thì thấy Thiện Bình đang giơ lệnh bài có chuôi màu đỏ, là lệnh bài của Hồng kì. Đằng Long lúc này nghĩ ngay đến lời Lý Kiệt từng nói. Một khi hoàn thành khóa luyện tân binh, từ Thiết bài trở lên bất kì lúc nào cũng có thể sẽ bị khiêu chiến. Tuy vậy, mục đích của việc thách đấu chỉ là để học hỏi trao đổi chiêu thức.
“Lâu ngày không gặp, không biết ngươi đã tiến bộ bao xa? Ta rất muốn xem khả năng của truyền nhân tộc trưởng đời trước.” Thiệu Bình nói.
Hùng Vũ mới qua đời nhưng lớp trẻ đã gọi ông là tộc trưởng đời trước.
Quá khứ hào hùng cũng thật dễ bị quên đi!
“Ta vẫn không có hứng thú để đấu với ngươi.” Đằng Long một mực từ chối, y chẳng muốn dây dưa với Ngưu gia thêm chút nào nữa.
“Cũng được thôi!” Thiệu Bình nhếc mép, hắn tiến lại gần Như Tranh, đôi mắt nổi lên đôi chút tà ý.
“Đã lâu không gặp, xem ra Như Tranh ngày một xinh đẹp, làn da trắng này…” Thiệu Bình vừa nói vừa đưa tay lên, chủ ý là muốn vuốt má Như Tranh.
Nhưng ngón tay chư kịp với tới cổ tay đã bị nắm chặt bởi chính Đằng Long. Thiệu Bình chẳng hề tức giận mà còn tỏ ra đắc ý:
“Hay chưa! Như Tranh đâu phải của riêng mình ngươi? Bổn quan lang trêu hoa ghẹo nguyệt cớ gì liên quan đến ngươi?”
Thiệu Bình giật tay mình lại, chưa gì hắn đã tự coi mình là quan lang, có phải Ngưu Quảng sắp sửa biến thành tộc trưởng rồi không?
Hình như câu này đã làm Đằng Long nổi giận?
“Ngươi cứ thử động vào Như Tranh mà xem?” Đằng Long buông lời thách thức.
“Nếu như… ta cứ chạm vào thì sao?” Thiệu Bình được nước lấn tới.
Hắn ta vuốt ve sợi tóc của Như Tranh khiến cho Như Tranh đứng nép về phía Đằng Long.
“Ngươi… muốn thách đấu thế nào?” Đằng Long gằn giọng.
“Ha ha!”
Thiệu Bình cười lớn! Đôi lúc muốn đạt mục đích thì cần đôi chút thủ đoạn. Cho dù hắn không có ý trêu nghẹo Như Tranh. Nhưng nếu buộc phải làm thế để thách đầu Đằng Long, Thiệu Bình sẽ chẳng từ chối.
Về điểm này Thiệu Bình có chút nhang nhác Ngưu Quảng rồi đây? Làm việc không từ thủ đoạn!
Mục đích đã đạt được… liệu có phải là để trả thù món nợ ở kì sát hạch?
“Lần trước là do ta khinh thường ngươi nên mới thất bại. Cũng chẳng sao bởi nhờ đó mà ta nhận ra, trong Tiên tộc này vẫn còn một kẻ ta phải đánh bại. Đằng Long! Từ nay ngươi chính là đối thủ mà ta muốn vượt qua nhất.”
Thái độ của Thiệu Bình rất khác, hắn ta một chữ khinh suất cũng không có. Một phần là bởi đã từng thất bại, phần nữa là vì nghe nói Hùng Vũ trước khi qua đời đã chọn Đằng Long để làm truyền nhân. Chắc chắn Đằng Long được dạy không ít kì thuật.
“Tự hạ thấp mình không phải là tác phong của thiếu chủ!” Vũ Lâm có vẻ hơi ngạc nhiên, buộc lòng hắn phải thốt ra câu này.
“Đằng Long! Mời!”
Thiệu Bình và Đằng Long từ từ bước ra khoảng đất rộng đứng cách nhau chừng mười bước. Thiệu Bình đã rút kiếm, Đằng Long cũng đáp lễ bằng cách cho Tàn kiếm xuất ra khỏi bao.
“Đây chẳng phải là thanh kiếm được Hùng Vũ giúp người rèn nên hay sao? Cẩn thận, đao kiếm vô tình!”
…
Thiệu Bình xông tới trước, chém thẳng một kiếm về phía Đằng Long.
Cuộc thách đấu chính thức bắt đầu.
Keng keng!
Âm thanh của kim loại va vào nhau. Thiệu Bình và Đằng Long trao đổi qua lại. Lần này… đã mạnh hơn trước.
Đó là nhận định của Đằng Long về Thiệu Bình.
Bùm bùm! Hai tiếng nổ vang lên.
Thiệu Bình tung ra hai quả cầu Lăng Tích, Đằng Long phải định thần mới né được chúng. Cùng lúc đối phương lại tiến đến đâm kiếm vào ngực, Đằng Long dựng kiếm lên đỡ. Mũi kiếm của Thiệu Bình đâm vào phía thân của Tàn kiếm. Dư lực còn thừa đẩy mạnh Đằng Long ra sau một đoạn.
Như Tranh đứng ngoài quan sát, cô vừa định bước lên thì Vũ Lâm ngăn lại:
“Có giỏi thì tham chiến, ta sẽ không để ngươi yên đâu! Đây là cuộc chiến của hai người họ.”
Vũ Lâm thừa biết khả năng của Như Tranh, tốt nhất, hắn không muốn có thêm một ai nhúng mũi vào chuyện này.
“Ngươi nghĩ ta đang lo cho Đằng Long? Ta… vốn rất tin tưởng ở y.” Như Tranh thản nhiên làm cho Vũ Lâm có đôi chút ngờ vực.
Một kẻ là sinh trưởng trong thế gia của Tiên tộc. Từ nhỏ hắn đã luyện kiếm dụng thuật. Hắn được Ngưu Quảng chỉ dẫn, uốn nắn từng chút một. Căn cơ có sẵn nên kẻ đó luôn luôn tự tin vào bản thân?
Một người không có sư phụ, tự mình tập luyện một cách điên cuồng. Người này không chắc về bản thân?
Cuộc đấu này suy cho cùng không phải chỉ để Thiệu Bình rửa hận, hắn còn muốn kiểm tra năng lực bản thân xem mình tiến bộ đến đâu.
Trời sinh ra một cặp có khi là tương khắc nhưng cũng là tương hỗ. Thất bại trước Đằng Long là một nỗi nhục lớn lao nhưng cũng là động lực dành cho Thiệu Bình. Hắn là kẻ cầu tiến luôn muốn thách thức giới hạn bản thân.
Nhưng… Đằng Long liệu có phải là kì phùng địch thủ của hắn?
Lý Kiệt đứng trên ngọn cây quan sát, dù sao trận đấu này cũng rất đáng xem.
Kết quả sẽ bị chi phối bởi… động lực. Ai là người có động lực hơn? Một kẻ muốn chứng minh bản thân mình tiến bộ hay là người muốn bảo vệ người con gái của mình.
“Ngươi vẫn chưa nhanh như lúc đó.” Thiệu Bình vừa nói vừa chém kiếm để tìm ra sơ hở của đối phương. Hắn vờ đâm kiếm vào tay Đằng Long nhưng lại mượn lực phi thân về trước.
Vút!
Kiếm khí của Thiệu Bình phát ra, hơi lạnh của Băng Kiếm phả vào sau gáy Đằng Long.
Nhưng gió là thứ vô cùng nhạy cảm. Chỉ cần nghe thấy tiếng gió bất thường Đằng Long đã biết sát chiêu đang tới. Đằng Long vung kiếm ra sau vừa vặn chống lại băng kiếm của Thiệu Bình.
“Tốt lắm, hẳn không làm ta thất vọng!” Thiệu Bình thao thao bất tuyệt.
“Vậy còn ngươi?” Đằng Long hừ lạnh.
“Đến lúc để biết rồi đây.” Thiệu Bình nói như thế chắc hẳn sắp thi triển một kì chiêu mới.
Hai ngón tay chụm lại rồi đưa lên miệng. Thiệu Bình đang niệm ấn trước khi xuất chiêu. Tay phải cầm kiếm của hắn trở nên trắng toát, đích thị là hàn tính trong chiêu số của Ngưu gia.
“Tịch Hàn Kiếm!” Thiệu Bình quát lớn.
Là tịch, là hàn, là chiêu kiếm!
Là gió, là khí, là băng sương!
Thiệu Bình sử dụng chiêu số chẳng phải tung, cũng chẳng hoành. Đơn giản là đâm kiếm về phía trước.
Kiếm lạnh, không khí cũng lạnh. Lạnh đến nỗi ngưng đọng thành băng tuyết, bám vào lưng kiếm. Băng lại tiếp tục kết thành kiếm ảnh.
“Trình độ này quả không tầm thường.” Đằng Long định thần trong giây lát.
Chân khí đã gia tăng cho Thiệu Bình cơ số sức mạnh.
Keng!
Hai mũi kiếm chạm mạnh vào nhau. Đằng Long vung Tàn kiếm đối lại chiêu thức của Thiệu Bình.
Lạnh!
Cảm giác của Đằng Long lúc này là lạnh, cái lạnh từ Tịch Hàn Kiếm truyền sang.
Tay phải Đằng Long run run. Thiệu Bình nhân lúc này vận công thêm một lần nữa khiến cho Đằng Long ngã văng ra sau.
Một mảnh băng sương đã găm vào vai Đằng Long, tê buốt hơn cả Băng Kiếm lúc nãy.
“Xem ra, ta cũng không uổng phí thời gian luyện tập?” Thiệu Bình chĩa kiếm trước mặt Đằng Long nhưng không có ý động thủ. Với hắn, vậy là đủ rồi!
“Hi vọng lần sau ngươi không khiến ta thất vọng.” Thiệu Bình thu kiếm rồi quay lưng bước đi.
Không phải là một cuộc quyết chiến sinh tử, cũng chẳng phải là ân oán dài lâu, nhưng có kẻ lại muốn lấy mạng người khác.
Một kẻ rút dao nhằm hướng Đằng Long mà đánh.
“Đằng Long! Cẩn thận!” Như Tranh hoảng hốt, cô muốn thi triển Ngọc Thanh Ngưng Giáp nhưng kẻ sát nhân có tốc độ quá đỗi kinh người.
“Không kịp!” Như Tranh tự nhủ, Đằng Long đang rơi vào tình thế nguy hiểm.
Pặc!
Lưỡi dao vừa kề sát cổ họng Đằng Long thì dừng lại, y ngước mặt lên nhìn mới biết kẻ muốn hạ sát mình là ai. Và… người đã cứu y là ai?
“Ngươi định làm gì?” Vũ lâm giọng gằn quát.
Số là tay phải của hắn bị một bàn tay khác ngăn lại. Chặt đến nỗi chẳng thể nhúc nhích cho được.
“Ngươi không phải là người thách đấu Đằng Long!”
Người nói câu này không ai khác ngoài Lý Kiệt. Hắn đã từ trên cao phi thân xuống kịp, đồng thời ngăn chặn Vũ Lâm.
“Rõ ràng ngươi đang chống đối ta phải không?” Vũ Lâm bực tức hỏi.
“Một cuộc thách đấu không cho phép có người tử thương! Đó là quy định, ta là người trưởng quản đám tân binh, tuyệt nhiên không để chuyện đó xảy ra.” Lý Kiệt thản nhiên.
“Ngươi…”
“Vũ Lâm ngươi nghĩ mình là ai mà ta phải chống đối?”
Quả vậy, Vũ Lâm đã là gì so với Lý Kiệt kia chứ? Nhưng hắn cũng chẳng tài nào hiểu nổi Lý Kiệt. Ông ta sao lại ngăn cản?
Không còn cách nào khác, Vũ Lâm đành thu dao lại.
“Hai người có thể đi được rồi!” Lý kiệt quay sang nói với Đằng Long và Như Tranh.
“Ngươi quả là u mê. Tính ra ngươi cũng là kẻ luyện tập võ nghệ, tại sao không phân thắng bại mà đi làm cái trò ám toán như thế? Tại sao không làm như Thiệu Bình?” Lý Kiệt hỏi.
“Ta không cần thắng bại, ta chỉ cần mạng của Đằng Long!”
“Tại sao? Ngươi nghĩ mình làm như vậy Ngưu hầu sẽ xem trọng ngươi hay sao? Một kẻ vì danh mà không từ thủ đoạn?”
“Thế thì đã sao?” Vũ Lâm không có cách nào phản bác bèn hỏi ngược lại rồi quát tháo: “Không cần ngươi giáo huấn, ta chỉ cần biết ta làm cái gì tốt cho chủ nhân.”
Vũ Lâm nói rồi thì bỏ đi để lại Lý Kiệt một mình triền miên trong suy nghĩ:
“Một người sinh ra để làm việc trong tối. Có lẽ Ngưu gia không thể thiếu ngươi được, nhưng cũng chỉ là lợi dụng ngươi thôi. Một cái bóng theo sau Thiệu Bình không bao giờ nhìn nhận tốt xấu. Mãi mãi theo sau!”
Một kẻ không chịu nhìn nhận bản thân… hay là chưa có động lực, chưa đến lúc?
“Tại sao ngươi không đỡ lại chiêu kiếm đó, ta tin ngươi hoàn toàn có thể làm được.”
Như Tranh thắc mắc nhưng chỉ nhận lại được một câu trả lời vô cùng lạnh nhạt.
“Đỡ được thì sao mà không đỡ được thì sao? Cuộc đấu này mang đến cho ta điều gì?”
Đằng Long vẫn như đang mất phương hướng.
Chẳng bận tâm đến câu hỏi của y nữa, Như Tranh nhanh chóng dìu Đằng Long trở về.
Lặng lẽ!
Chỉ cần như vậy là đủ! Chỉ cần đi bên cạnh lặng nhìn ánh mắt xuyên tâm kia.
Tình cảm của Như Tranh cứ mãi đơn phương nhưng không kém phần bao la, nồng nhiệt.
Điều gì mới thôi thúc họ để đến với nhau?
Phong tình mới chỉ sơ khởi, hãy chờ xem.