Phong Ba Diễn Kịch Hàng Ngày Với Thái Tử

Chương 13



Động tác mồm của ta dừng lại, úp mở nói: “Sao tự dưng lại hỏi vậy?”  

 

Tam muội liếc ta một cái, cũng không gặng hỏi, chỉ cúi đầu nói nhỏ: “Muội nghĩ rồi. Muội thích Tiểu Bùi.”  

 

“Ai cơ!” Miếng thịt trong miệng ta suýt nữa bị phun ra, “Tháng trước muội còn bảo tên đó suốt ngày xụ mặt, nói muội ghét hắn nhất mà!”  

 

“Ôi chao! Muội với hắn đánh nhau từ nhỏ tới lớn, muội cũng không ngờ được mà!” Tam muội bĩu môi, “Nhưng lần trước... Thụy Thân Vương phủ thiết yến, chẳng phải muội thi thuần ngựa với Tiểu Bùi, sau đó giả vờ ngã, mượn cớ dưỡng thương để đi chơi một tháng đấy à? Trong tháng đó, Tiểu Bùi đến Huống phủ mười bảy, mười tám lần, lần nào cũng mang theo đủ loại lễ bồi tội quý giá, áy náy đến mức sắp vỡ thành từng mảnh luôn!”  

 

“Từ nhỏ tới lớn, chẳng lẽ người trong nhà đối xử với muội không tốt?” Ta khinh khỉnh, “Nam nhân chỉ cho muội chút ngon ngọt như thế mà đã chống đỡ hết nổi rồi?”  

 

Nàng xua tay: "Tỷ nghe muội nói cho hết đã nào! Muội bảo tỳ nữ chặn hắn ngoài cửa, nói dối rằng muội bị thương quá nặng, không tiện gặp người khác. Kết quả tỷ đoán xem thế nào? Muội bám trên bờ tường nhìn lén, thấy Tiểu Bùi lo lắng đến mức khóc òa lên! Chẹp chẹp, hắn khóc như hoa lê dính mưa, đáng thương vô cùng, đau đớn khôn xiết, khi ấy muội..."  

 

Nàng bỗng lộ ra nụ cười tà dị: "Cảm thấy phấn khích cực kỳ!"  

 

Ta: "..."  

 

Đứa nhỏ ta nuôi lớn... quả nhiên không giống người thường!  

 

5.

 

Ngày nghĩ về ai, đêm mơ thấy người đó.

 

Đêm ấy, ta như bị quỷ thần xui khiến mà mơ thấy Thẩm Xác.  

 

Giấc mơ ấy thật quái lạ. Trong mộng, Thẩm Xác đã làm hoàng đế nhiều năm, còn ta đã leo lên vị trí Thừa tướng. Thẩm Xác đối đãi với ta vừa gần vừa xa, như Thái thượng hoàng năm xưa đối với phụ thân ta, sử dụng tài năng của ta, nhưng cũng kiêng dè quyền thế của ta.  

 

Cuối cùng có một ngày Thẩm Xác thực sự sợ ta công cao lấn chủ, bèn nghĩ ra một kế hèn: công khai thân phận nữ nhi của ta, ép ta làm hậu phi, rồi thuận thế đoạt đi chức quan của ta.  

 

Ta kiên quyết phản kháng: quan có thể không làm, nhưng vào cung thì tuyệt đối không!  

 

Rồi ngay trong đêm, ta cởi quan phục, chạy thẳng lên Lương Sơn nương nhờ Nhị muội.  

 

Nhưng vận rủi không buông tha, trên đường ta gặp phải tàn đảng của Triệu thị, chúng hận không thể ăn tươi nuốt sống ta, truy đuổi ta đến rơi xuống vực sâu, may mà kịp bám vào bụi cây nơi vách đá.  

 

Lúc sinh tử trong gang tấc, bỗng gương mặt Thẩm Xác hiện ra phía trên vách đá.  

 

Hắn cười âm trầm, chầm chậm tiến tới, mũi giày chạm vào ngón tay run rẩy của ta, khẽ hỏi: “Có phục không?"  

 

Ta hét lớn:  

"Không phục!"  

 

Rồi ta buông tay...  

 

6.

 

"A!"  

 

Ta mở bừng mắt, thở hổn hển.  

 

Đúng vậy, nếu nói gả cho ai, ngoài Thẩm Xác ra, ta chưa từng nghĩ đến người nào khác.  



 

Ta đối với lòng mình, xưa nay đều rõ ràng.  

 

Tình cảm phong hoa tuyết nguyệt ấy, từ giây phút giao phó tấm lưng, gắn bó linh hồn, đã sớm trao đi từ lúc nào.  

 

Nhưng, nỗi sợ hãi đối với hoàng gia trong ta cũng là thật.  

 

Sớm nắng chiều mưa, hồng nhan khô cốt, những chuyện này ta đã nghe quá nhiều.

 

Không nói đến phu thê, chỉ nói quân thần.  

 

Như cha ta, ông ấy đang độ trung niên sung mãn, vậy mà Thái thượng hoàng trước khi thoái vị gọi vào cung trò chuyện, tiếp đó ông liền đột ngột từ quan, nói là theo Thái thượng hoàng cầu y.  

 

Người đời khen Thừa tướng trung nghĩa, nhưng ta biết rõ hơn ai hết: Huống Tê Uyên cả đời chỉ cầu quyền thế, tình nghĩa đối với ông ấy mà nói đều là mây bay.  

 

Ngày trước ông yêu mẹ ta đến khắc cốt ghi tâm, sau cũng chẳng thấy ông bi thương khóc lóc vì người vợ đã khuất.  

 

Bảo ông vì chút tình nghĩa quân thần mà buông bỏ quyền thế ư? Không đời nào.  

 

Hiển nhiên, Thái thượng hoàng kiêng dè Huống gia, lại biết Thẩm Xác sau khi lên ngôi nhất định sẽ trọng dụng ta. Để tránh một triều hai trọng thần họ Huống, nên ép cha ta phải đi theo.  

 

Tâm trạng ta có phần phức tạp.  

 

Cả đời cha ta tranh quyền đoạt lợi, cuối cùng tay trắng. Mà ta, một kẻ không hề tình nguyện lại được hưởng lợi, thực mẹ nó như nghẹn trong cổ họng.  

 

Lại nói trở về.

 

Tình quân thần thuần túy còn đơn bạc như thế, nếu còn thêm tình yêu, lại càng thêm phức tạp, chẳng thể nói rõ ràng được.

 

Ta tin Thẩm Xác, nhưng không tin thiên gia.  

 

Ta chỉ có thể lặp đi lặp lại nói với chính mình:  

 

Đừng tham hư vọng.

 

Phải giữ tỉnh táo.  

 

Nếu buộc phải tham một cái, thì so với tình yêu mờ ảo hư vô, ta thà tham phú quý .

 

7.

 

Đầu xuân, hoa đơm nụ. Ngày hai mươi mốt tháng ba, từng là lễ hội hoa đào thời tiên đế.

 

Đến thời Thái thượng hoàng, quan phủ không tổ chức nữa, cho nên ngày lễ này cũng dần phai nhạt.  

 

Dẫu vậy, vẫn có nam nữ trẻ tuổi nhân ngày này hái một nhành đào tươi tắn, viết lên đó vài câu thơ bằng nét chữ Khải nhỏ tí tẹo, tặng cho ý trung nhân của mình.  

 

Trên đường hạ triều về phủ, ta đi qua một rừng đào nở rộ.  

 

Theo yêu cầu của Tam muội, ta mang về một bó lớn, nàng hớn hở tới phòng ta cầm đi phần lớn, lại nằng nặc chừa lại cho ta một đóa.  

 



Ta bất đắc dĩ nói: "Ta đâu cần đến nó."  

 

"Thôi đi! Tỷ!" Tam muội lè lưỡi trêu: "Thích người khác có gì đáng xấu hổ đâu, huống chi người tỷ thích lại là người tôn quý nhất thiên hạ..."  

 

"Huống Duy Vân!"  

 

Ta quát lớn, đá nha đầu ch-ế-t tiệt ấy ra khỏi cửa.  

 

8.

 

Hôm đó ta được nghỉ, vốn định làm ổ trong phòng đọc sách, kết quả bị Tam muội quấy phá, làm cách nào cũng không thể tập trung được.  

 

Đóa hoa đào kia nằm trên bàn, cảm giác tồn tại rất mạnh, dù ta có xoay sách theo góc nào, vẫn thấy sự hiện diện của nó xuyên qua cả trang sách.  

 

Ta định vươn bàn tay tà ác ra xử lý nó, nhưng dường như nghe thấy một giọng nói trong đầu: "Chột dạ à? Không chột dạ thì cần gì động đến ta?"  

 

Động tác khựng lại, ta thu tay về.  

 

Ta... chột dạ sao?  

 

Hay là không?  

 

Hoặc là nên đổi cách hỏi—  

 

Nếu cứ thế từ bỏ, liệu ta có hối hận không?  

 

Ta ngã ngồi trên ghế, chậm rãi đưa sách lên che mặt, nhưng từng khung cảnh lại không ngừng hiện lên trong đầu...  

 

Hoàng cung, bên ngoài Thái Cực Điện.

 

“Ngươi vốn chẳng muốn cười, đúng không? Đừng cười nữa. Cô... ta đâu phải người ngoài.”  

 

“Chờ ngày Cô đăng cơ…. mỗi ngày tại Điện Cam Lộ, dọn giường chờ ngươi.”  

 

Tuyết mỏng phủ kín bậc thềm bạch ngọc, cửa cung quá xa, đường cung quá dài, tường thành hoa lệ nhưng cứng nhắc gò ép bầu trời thành bốn góc vuông vức, làm người ta không khỏi ngột ngạt.  

 

Ta chợt quay đầu lại, chạm vào một góc sáng vàng dịu dàng.  

 

Huống phủ, dưới mái hành lang gấp khúc.

 

“Không c.h.ế.t nhưng chẳng lẽ không đau? Ngươi còn chẳng quan tâm mình bằng ta quan tâm ngươi.”  

 

Tuyết vụn bay đầy trời, ta ngẩng đầu nhìn ra xung quanh, trong mắt toàn là u sầu lo lắng. Sự lạnh lẽo đen đặc lấy ta làm trung tâm tỏa ra tứ phía, dường như muốn nhấn chìm cả thế giới—  

 

Nhưng...  

 

Một chiếc áo choàng mang theo hơi ấm phủ xuống đầu ta.  

 

Hắn nói: “Nhớ chăm sóc bản thân, đồ ngốc.”

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv