Ngoại truyện 1: Đào hoa tú tự tài tâm sự, yên hỏa nhân gian ngẫu phùng quân
1.
Năm mới xuân về, hoa nở đầy cành.
Sau mùa đông giá rét, lại đến một mùa xuân tràn đầy sức sống. Đình đài, ngõ phố bị tàn phá trong cuộc binh biến nay lại lục tục được xây dựng lại, phố xá ở kinh thành lại khôi phục dáng vẻ phồn hoa, náo nhiệt.
Bỗng nghe phía trước vang lên một giọng nói trầm bổng du dương, ta dừng bước ngó nghiêng, hóa ra là một tiên sinh kể chuyện trong quán rượu.
Ông ta vung tay nói say sưa, xung quanh là một vòng khách nhân nhàn nhã nghe kể chuyện.
Ta nghiêng đầu nhìn người mặc y phục giản dị bên cạnh, ánh mắt như muốn nói: "Ta thấy hứng thú."
Người ấy khẽ cười, vung quạt xếp với dáng vẻ phong tao: "Vậy thì nghe một chút xem sao!"
Hai chúng ta đứng bên ngoài vòng người.
Tiên sinh kể chuyện cất giọng hỏi: "Chư vị quan khách, các vị có biết vì sao tân đế được lên ngôi không?"
Có người hùa theo: "Vì sao ?"
"Chẳng phải bởi Triệu Thái hậu sao?" Tiên sinh tỏ vẻ căm phẫn: "Triệu Thái hậu này không những kết bè kết phái, thông địch bán nước, mà còn âm thầm đầu độc Thái thượng hoàng suốt thời gian dài! Đó là con ruột của bà ta đấy! Chậc chậc chậc! Thưa chư vị, hổ dữ còn không ăn thịt con!"
Xung quanh vang lên tiếng la ó khinh miệt.
Tiên sinh không ngừng lắc đầu: "Thái thượng hoàng rõ ràng đang lúc tuổi xuân sung mãn, vậy mà bị độc tố hành hạ, buộc phải nhường ngôi cho thái tử, còn mình thì đi tìm thần y nơi chốn giang hồ để chữa trị!"
"Ái chà! Chuyện này nghe mãi rồi!" Có mấy vị khách ồn ào: "Lão Lý, nói về tân đế đi!"
"Được!"
Lão Lý vỗ mạnh xuống bàn, rõ ràng là hứng lên rồi: "Tân đế chính là Thái tử điện hạ trước đây, được dân chúng vô cùng yêu mến! Nhớ năm nào, Điện hạ cùng Bùi lão tướng quân bình định Bắc cảnh, còn liên thủ với Lý tướng quân, giữa đường bắt sống Tam vương tử của Nhung Địch đang có ý đồ vào kinh làm loạn! Từ đó, Nhung Địch lùi pbinh ba mươi dặm, không dám tùy tiện gây sự nữa!”
"Nay thái tử đăng cơ làm tân đế, cũng rất mực cần chính yêu dân! Nghe nói, ngài ngày ngày thức khuya dậy sớm, chỉ mong sớm quét sạch dư đảng Triệu thị, chỉnh đốn quan lại Đại Lương, trả cho thiên hạ một thời thái bình!"
Tiếng hoan hô vang dậy từ đám đông.
Ta lại cười đến gập cả người, phải níu lấy tay người bên cạnh mới miễn cưỡng đứng vững.
"Bệ hạ cần chính yêu dân," ta ghé sát lại, thấp giọng cười hỏi, "Nghe vậy, bệ hạ có chột dạ không?"
"Chột dạ gì chứ?" Thẩm Xác xòe tay, thản nhiên nói, "Trẫm chẳng phải đang thường phục vi hành, thị sát dân tình …"
Chợt hắn ngừng lại, nhìn xuống cánh tay mình.
Ta chợt nhận ra, xấu hổ ho khan hai tiếng, định rút lại đôi móng vuốt đặt sai chỗ —
Đột nhiên bị bàn tay còn lại của hắn giữ chặt.
"Làm gì?" Ánh mắt Thẩm Xác sâu thẳm, giọng nói khàn khàn, "Đâu có bảo ngươi không được vịn."
Tim ta run lên, lòng bàn tay nóng rực.
Còn đang ngẩn ngơ, lại nghe lão Lý cất giọng sang sảng:
"Nói về chuyện Bệ hạ đăng cơ, không thể không nhắc đến một người! Người đó chính là bạn học thuở nhỏ của bệ hạ, đích tử của Thừa tướng trước kia, mới được phong làm Ngự sử Đại phu, Huống đại nhân. Trước kia Huống đại nhân làm quan ở huyện Tùng Diệp, ngài bị quan trên mắt mù ức hiếp, lại không thể nhìn cảnh dân sinh khốn khổ, bèn sửa đổi những lệnh cũ không hợp lý để mưu lợi cho dân. Chuyện này bị kẻ tiểu nhân lấy làm cớ, Huống đại nhân vốn là bị giáng chức, kết quả, các vị đoán xem chuyện ra sao?"
“Làm sao? Mau nói ra xem nào!” Có người sốt ruột thúc giục.
Lão Lý vung tay thật mạnh, dõng dạc hào hùng nói:
“Ài! Huyện Tùng Diệp vốn đất cằn dân nghèo, nay lại thành nơi giàu ó, dân trong huyện cảm kích ân đức của Huống đại nhân, cùng ký tên dâng thư, đưa tới bàn Thái thượng hoàng khi đó còn tại vị, xin minh oan cho Huống đại nhân! Kết quả là Huống đại nhân chẳng những không bị giáng chức mà còn được thăng quan cơ!”
Một người phụ nữ trong đám đông khom lưng xuống, nắm tay đứa trẻ con cười bảo:
“Chẳng phải mẹ đã nói với con rồi sao? Thiện ác hữu báo! Tương lai Chương nhi cũng phải tích đức hành thiện, làm quan lớn, tạo phúc cho dân, nhớ chưa?”
Đứa trẻ ngây thơ gật đầu, rồi đưa tay lên miệng cắn cắn.
Phía sau đám đông, lão Lý vẫn tiếp tục kể: “Trong cuộc nổi loạn của Triệu thị, cũng nhờ Huống đại nhân thông minh cơ trí, ngài ấy...”
Mặt ta đỏ bừng, kéo tay áo Thẩm Xác lùi lại: “Đi thôi, đi thôi, không nghe nữa.”
“Sao vậy?” Hắn giả vờ không nhận ra sự bối rối của ta, cố ý trêu: “Chuyện đang kể rất hay mà?”
“Trời ạ!”
Ta bỏ lại Thẩm Xác, một mình che mặt chạy đi.
Hắn đặt một đĩnh vàng lên cái quầy nhỏ, sau đó thong thả đi theo.
Trời xuân nắng ấm.
Rực rỡ và yên bình, tựa như khói lửa nhân gian.
2.
“Đây là mùi khói lửa gì vậy?”
Tứ muội lạnh lùng dùng tay không bẻ gãy một bó đũa, giọng lạnh như băng: “Người nào người nấy đều tì vị hư, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ăn phải thanh đạm! Thanh đạm! Rốt cuộc là ai lén nướng thỏ hả?”
Ta và Tam muội liếc nhìn nhau, đều chột dạ lùi lại một bước.
Không sợ cha chỉ sợ muội, địa vị trong nhà họ Huống chúng ta là như vậy đó.
“Thỏ còn dư trong bếp nhỏ ta đã thu sạch rồi. Nếu để ta phát hiện ai lén ăn nữa,” nàng nheo mắt đe dọa, “thì chuẩn bị uống thuốc đắng suốt một năm đi!”
Ta muốn khóc mà không được.
Mệnh quan tam phẩm mà lại không được tự do ăn thịt thỏ nướng, rốt cuộc là đạo đức suy đồi hay nhân tính mai một?
Hức hức hức...
Ta buồn bã rời khỏi tiền sảnh, tiện tay lấy đi gói thịt bò khô mà Tam muội lén giấu.
3.
Chớp mắt, hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà nhuốm đỏ chân trời.
“Tỷ! Huống Tử Y đi rồi! Nàng đi hẹn hò với Lý tướng quân đấy!” Tam muội lén lút trèo vào từ cửa sổ phòng ta, “Muội ghé vào ngoài tường nghe lén được, bọn họ định lên Nguyệt Nhai Sơn ngắm trăng, đêm nay chắc chắn sẽ không về!”
Hai mắt ta tối sầm, vội bấm huyệt nhân trung.
“Trời ạ! Lý tướng quân là người đáng để phó thác, tỷ còn lo gì nữa!” Tam muội chớp chớp mắt, “Muội có giấu ba con thỏ ở Phật đường bỏ hoang mười dặm sau nhà chúng ta, tối nay ăn đầu thỏ nhé?”
Ta nuốt nghẹn một hơi: “Phật….gì cơ! Muội nói chỗ nào!”
“Ôi dào! Phật tổ đã sớm không ở đó nữa rồi, chỗ ấy bỏ hoang từ lâu rồi! Đi! Đi! Đi!”
4.
Trăng sáng sao thưa, ta và tam muội ngồi ngoài cửa sân viện đổ nát, nhóm một đống lửa nhỏ, vừa nướng thịt xiên thơm phức vừa suy ngẫm sự đời.
“Tỷ,” nàng đột nhiên hỏi, “tỷ từng nghĩ tới chuyện kết hôn chưa?”