Phong Ba Diễn Kịch Hàng Ngày Với Thái Tử

Chương 14



Huống phủ, trong sân viện.

 

“Hứng đi! Ta đứng cùng ngươi.”

 

Gió rét thấu xương, ta lẻ loi độc hành.

 

Người ở trong bóng tối quá lâu, từng khớp xương đều mang theo u uất. Nhưng cũng sẽ có một khoảnh khắc, bị một ngọn lửa sáng rực bùng lên đốt cháy, phảng phất như bản thân cũng có được một chút ấm áp.  

 

Bắc cảnh, Thập Tam Quan.

 

“Nếu ngươi được tự do đi bất cứ đâu...liệu có bằng lòng cùng ta tới Bắc cảnh?  

 

“Bắc Lĩnh gió cát rất lớn, lần này ta đi, đường dài đằng đẵng, hi vọng ngươi có thể thay ta giữ nhà."

 

Mặt trời lặn sau dãy núi, hoàng hôn như làn khói mù, gió mây cuồn cuộn.  

 

Lời hứa là một canh bạc.  

 

Ở nơi lang sói bao vây, người dám hứa lời hứa ngàn vàng và người có thể thản nhiên giao phó tấm lưng trần đều là những con bạc không màng sinh tử.  

 

Nhưng cuối cùng—  

 

Chúng ta đã chiến thắng.  

 

Nghĩ tới đây, lòng ta rối như tơ vò, muôn phần ngổn ngang.  

 

Tay trái buông thõng bên người nắm chặt thành quyền, một lúc sau, ta khẽ khàng nhắm mắt lại.  

 

Thôi vậy!  

 

Chỉ lần này thôi.  

 

Cứ phóng túng một lần này thôi.  

 

Dẫu sao cũng chỉ viết mà không gửi, trời biết đất biết, mình ta biết.  

 

9.

 

“A Thanh! Ngươi có trong đó không?”  

 

Một giọng nói quen thuộc vui vẻ vang lên bên cửa sổ, khiến bút lông trong tay ta khẽ lệch, suýt nguệch ra cả bàn.  

 

“Sao ngài trèo cửa sổ như con nít thế hả?” Ta đen mặt quay lại, “Dẫu sao cũng là cửu ngũ chí tôn, xin ngài nghiêm túc chút đi. Tương lai của Đại Lương còn trông vào ngài...”  

 

Ta đột ngột im bặt, dưới cái nhìn nóng bỏng như lửa của người nào đó, lặng lẽ đẩy hoa đào trên bàn vào góc khuất.  

 

“Viết cho ai vậy?” Thẩm Xác trầm giọng hỏi, từng bước từng bước tiến lại gần. “Con trai của Bùi tướng quân? Ngày nào hắn cũng chạy tới nhà ngươi là vì si tình với muội muội ngươi, đừng có hiểu nhầm.”  

 

Ta lùi lại một bước: “Ta biết chứ.”



 

“Vậy là ai? Trưởng công tử Cố gia ư? Hắn không ổn trọng, không xứng với ngươi.”

 

“Hắn... hắn đương nhiên không xứng với ta, nhưng hắn đâu có không ổn trọng?” Ta vội vàng biện giải, “Lần trước hắn xử lý vụ quan thương Lễ Châu cấu kết rất tốt, ta còn định điều hắ vào Ngự Sử Đài để giúp việc, đừng nói là ngài không đồng ý nhé?”  

 

Thẩm Xác nhướn mày, nét mặt căng thẳng giãn ra một chút: “Nếu đúng vậy thì sao?”  

 

Ta che mặt, “Hộ bộ tranh người với ta mấy lần rồi, lần này ta vất vả lắm mới tiên hạ thủ vi cường... Ôi! Ngự Sử đài chúng ta khổ quá mà! Cha không đau, mẹ khôn thương, chẳng khác nào cải trắng phơi sương.”  

 

Ta len lén tách kẽ tay, thấy Thẩm Xác đang cười đến run cả vai.  

 

“Ngài lại trêu ta! Lại trêu ta!” Ta nổi cơn tam bành, “Ta cúc cung tận tụy vì Đại Lương! Ta đổ m.á.u đổ lệ vì triều đình! Kết quả, ngài coi ta như con hề mua vui! Hừ, ta không làm nữa! Ta đi ngay bây giờ đây!”  

 

Ta giả vờ vơ lấy một nắm đồ trên bàn để làm rối tầm mắt, rồi tạch tạch tạch xoay người bỏ chạy...  

 

“Chậc...”  

 

Thẩm Xác duỗi tay cản lại, cúi đầu nhìn, ánh mắt chuẩn xác dừng trên đóa hoa đào nằm lẫn trong đống đồ lộn xộn.  

 

Ta: “...”  

 

Thật là xấu hổ quá đi mất.

 

Ta đành đ.â.m lao phải theo lao, hung ác trừng mắt nhìn hắn: “Sao? Chuyện vụn vặt này ngài cũng muốn quản à? Hả…Bệ hạ?”

 

Thẩm Xác nhìn ta chằm chằm, hốc mắt dần dần đỏ lên.

 

Ta: “...”  

 

Đừng tưởng làm thế là ta sẽ mềm lòng!  

 

Thẩm Xác khàn giọng nói: “Về công, ta không thể quản. Nhưng về tư... ta có tư tâm.”  

 

Hắn từ từ tiến lại gần, cẩn thận dò xét phản ứng của ta, chậm rãi dựa trán vào hõm vai ta.  

 

Đầu óc ta bỗng chốc trống rỗng, trái tim co thắt, vô thức nín thở.  

 

“A Thanh,” hắn dán sát bên tai ta, nói thật khẽ, “Đừng viết cho kẻ khác, đừng thích ai khác, ta xin nàng, hãy nhìn ta đi, được không?”  

 

Bên tai là hơi thở ẩm ướt nóng hổi, cảm giác tê dại từ bên gáy lan đến tận tim can.  

 

Một lúc sau, ta cụp mắt đáp: “Ngài là ai, ta là ai? Thẩm Xác, ngài không thể cho ta tương lai mà ta muốn.”  

 

Hắn ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn ta: “Ta có thể.”  

 

"Không." Ta buông tay hắn, lui lại một bước, "Ta muốn làm hạc trên trời cao, không muốn làm chim trong lồng vàng."  

 

"A Thanh," hắn không chịu bỏ cuộc, tiến lại gần, giọng trầm trầm, "Nàng có biết chăng, năm xưa nếu nàng cầm tư ấn của ta, dâng lên trước phụ hoàng tố cáo, thì ta đã mắc phải tội ch-ế-t."  



 

Ta giật mình trợn to mắt.  

 

Có một số luật trong nội đình quả thật không công khai, điều này ta không hề hay biết.  

 

"Mà hôm nay," hắn kéo tay ta, đặt vào một chiếc chìa khóa cũ kỹ, "Đây là tín vật của Đại Lương bí các, trong đó là chuyện cũ của các vương triều. Nếu đem ra viết thành văn, vẫn có thể đẩy ta vào tử lộ."  

 

Ta kinh hãi đến run rẩy, suýt nữa đứng không vững.  

 

"A Thanh," hắn nhìn thẳng vào ta, ánh mắt kiên định, "Sinh mệnh của ta đã giao vào tay nàng hai lần, nàng hãy tin ta một lần này, được chứ?"  

 

Gió xuân nghịch ngợm, phất nhẹ vạt áo mỏng. Chỉ một cái đong đưa, mà dường như trăm năm đã trôi qua.  

 

Giữa màn sương mờ, ánh nắng chiếu rọi thực khiến người choáng váng.  

 

Thế nên, ta nghe thấy chính mình nói...  

 

"Được."  

 

10.

 

Một tin tức chấn động toàn bộ trên dưới triều đình.  

 

Quan giám chính của Tư Thiên Giám đích thân làm chứng: Huống ngự sử vốn là nữ nhi, vì yếu ớt không dễ nuôi, nên từ nhỏ giả làm nam nhi, chỉ khi qua tuổi hai mươi mới có thể khôi phục thân phận nữ nhi. Nay tuổi tác đã đến, không cần đóng giả nữa.  

 

Mễ đại nhân râu mép dựng ngược, miệng kêu la: "Khi quân, đây là khi quân!"  

 

"Khi quân?" Thẩm Xác nhàn nhạt nhìn ông ta, "Trẫm vẫn luôn biết chuyện này, đây là chuyện trẫm cho phép. Mễ đại nhân, khanh và trẫm, ai mới là quân?"  

 

Mễ đại nhân sợ hãi lùi lại một bước.  

 

Có một quan viên cứng đầu không phục, tiến lên nói: "Vậy sao còn để nàng thống lĩnh Ngự Sử Đài, làm sao phục chúng? Phụ đạo nhân gia, không thể gánh được đại sự!"  

 

Sắc mặt Thẩm Xác trầm xuống, vừa định mở miệng thì ta đã lắc đầu với hắn, rồi quay người, đáp lời vị quan viên kia:  

 

"Lưu đại nhân. Đêm trước biến cố đại hàn năm Minh Khải thứ mười lăm, chính ta thu thập chứng cứ, dâng quân lệnh trạng lên Thái Thượng Hoàng, lấy tính mạng đảm bảo, chỉ ra phế Thái hậu Triệu thị có lòng phản nghịch. Nhờ vậy, Thái Thượng Hoàng mới âm thầm triệu tập Kim Ngô Vệ, bóp ch-ế-t họa loạn từ trong trứng nước. Còn ngài lúc ấy, lại vì tham ô mà bị bãi quan biếm chức."  

 

Mặt Lưu đại nhân lúc xanh lúc đỏ, vẫn gân cổ nói: "Nghe nói năm đó bình định Triệu thị là công lao của Huống Thừa tướng..."  

 

"Được, ta không tranh cãi chuyện này." Ta nhạt giọng, "Đêm xảy ra biến đại hàn, ta dẫn quân truy đuổi trăm dặm, bắt giữ Triệu thị tại ngoại thành phía Bắc. Ta ra khỏi thành trong đêm khuya, bất chấp việc phạm tội ch-é-m đầu, mượn quân từ Thái tử - nay là đương kim Bệ hạ - lúc đó đang ở xa ngàn dặm. Trước khi ra khỏi thành, không một ai tin ta, không một ai cần ta, nhưng ta vẫn nghĩa vô phản cố dấn thân. Mà ngài khi ấy, e rằng đang khóc lóc, tham sống sợ ch-ế-t ở trong ngục."  

 

"Thật là oai phong và vĩ đại nhỉ," ta khẽ mỉm cười, "Đại——trượng——phu."  

 

Lưu đại nhân há hốc miệng, đỏ mặt tía tai, nhưng không nói nổi một lời.  

 

Ánh mắt mọi người xung quanh trở nên kỳ lạ, ta quét mắt một vòng, lạnh lùng nói:  

 

"Những huyện biên địa bị cường hào ác bá áp bức lâu năm, ta dám nói trong hai năm có thể tăng gấp đôi thuế khóa, những khoản nợ tồn đọng sáu quận một châu thời Tiên đế giao vào tay ta, ta có thể đảm bảo xử lý rõ ràng đến tám, chín phần; Ngự Sử Đài dưới tay ta, ta dám để tay lên n.g.ự.c tự hỏi, với mỗi một việc qua tay ta, đều công bằng liêm chính, không thẹn với trời đất, không thẹn với dân sinh, không thẹn với triều đình."

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv