27.
Màn đêm đen đặc theo khung cửa sổ để mở len lỏi bò vào trong phòng.
Ánh nến leo lét, mỗi lần lay động lại khiến những cơn gió thoảng qua như bóng ma lẩn khuất.
Từ chạng vạng, kinh thành đã bắt đầu đổ mưa phùn. Mưa càng lúc càng nặng hạt, xen lẫn những bông tuyết lạnh giá rải xuống đất, hòa tan thành những vũng nước bẩn thỉu và dính nhớp.
Đến tối, mặt đất lại bị vó ngựa của phản quân và Kim Ngô Vệ giày xéo, trở nên lầy lội và hỗn độn không thể tả.
Trong gió thấp thoáng tiếng người, tiếng ngựa hí và tiếng binh khí va chạm trầm đục.
Đêm nay, định sẵn là một đêm không ngủ của kinh thành.
Ta đứng ngồi không yên. Theo lý mà nói, những gì có thể làm, ta đều đã làm. Phần còn lại, ta không rành binh, chức quan lại nhỏ, vốn chẳng thể nhúng tay, nhưng...
"Hồng Sương," ta không kìm được hỏi, "Tình hình bên ngoài thế nào rồi?"
Nghe vậy, Hồng Sương từ ngoài tường nhảy vào, thấp giọng đáp: "Giờ Tuất, Kim Ngô Vệ đã ra khỏi thành, tiến về ngoại thành phía Nam, vừa nãy có mấy tiểu đội trở về báo cáo, có vẻ mọi chuyện vẫn suôn sẻ. Trong nội thành, Thụy Thân vương đã bị xử tử, phần lớn Triệu đảng gây loạn cũng bị khống chế, nhưng vẫn chưa tìm thấy Thái hậu nương nương ở đâu cả, bên Thiện Nghĩa Thương cũng không có."
Nghe vậy, lòng ta chùng xuống: "Thụy Thân vương bị xử tử lúc nào?"
"Giờ Hợi."
"Hiện tại đã là giờ Hợi ba khắc... Ba khắc, cũng đủ từ nội thành chạy ra ngoại thành!"
Ta lo lắng đi qua đi lại, bỗng nhìn thấy vệt tuyết đọng trên bậu cửa sổ.
Bậu cửa làm bằng gỗ, giờ đã bị nước tuyết thấm ướt, loang lổ những vết bẩn, khiến người ta lo lắng nó sẽ bị mốc lên.
"Là Đôn Nghĩa Phường!"
Ta bỗng nhiên nghĩ ra: "Kim Ngô Vệ có đến ngoại thành phía Bắc điều tra chưa?"
"Chưa ạ... Chủ thượng, chẳng phải Thiện Nghĩa Thương nằm ở ngoại thành phía Nam sao?"
"Nhưng Đôn Nghĩa Phường nằm ở ngoại thành phía Bắc!"
Không kịp bẩm báo với Bệ hạ nữa rồi!
Ta quyết định nhanh, lập tức lấy ngọc ấn của Thẩm Xác ra, nhanh chóng khoác áo bước ra ngoài:
"Hồng Sương, chuẩn bị ngựa, ta phải tới Đông Cung mượn người!"
28.
Gió đêm rít gào, từng cơn gió như d.a.o cắt vào mặt.
Tiếng vó ngựa giẫm nát ánh trăng tán loạn trên mặt đất, quãng đường từ nội thành đến ngoại thành quả thực không ngắn, quãng đường dài thúc ngựa khiến hơi thở của ta trở nên gấp gáp, cổ họng bỏng rát như bị lửa đốt.
Ta bất chợt ghìm cương, đám cấm vệ phía sau phản ứng nhanh nhẹn, lập tức dừng lại theo.
Họ được huấn luyện bài bản, không nói thừa một câu, lặng lẽ chờ lệnh.
Ta nhìn về phía xa, nơi có vài ngọn đèn lác đác sáng lên—
Phố phường Đại Lương bố trí xen kẽ, ngoại thành lại không cấm đi lại ban đêm. Ngoại thành phía Bắc của thượng kinh lại thông với thủy lộ Giang Thành, những năm gần đây càng thêm phồn hoa, dù đã khuya vẫn có nhà dân và cửa tiệm còn thắp đèn.
Lúc này, đèn đuốc vẫn yên bình, không có vẻ là đã xảy ra chuyện.
"Xuống ngựa, đi bộ, đừng đánh rắn động cỏ," ta chỉ về phía một lá cờ cao treo trước một quán rượu, rồi quay lại nói, "Chúng ta người ít, hãy tản ra. Dù có tìm được hay không, một canh giờ sau tập hợp ở phía sau quán rượu đó."
"Khoan đã!"
Vị tiểu đội trưởng tích chữ như vàng bỗng lên tiếng gọi ta lại, đưa cho ta một ống tròn và một cái hỏa chiết tử, nói ngắn gọn: "Pháo hiệu. Chúng ta đều có, hình như ngài chưa có."
Ta sờ sờ mũi: "Ồ! Được, cảm ơn."
Khụ khụ, dù sao ta cũng không phải người chuyên nghiệp, không thể trách ta không có ý thức và kỹ năng làm việc nhóm được ha.
29.
Trên phố, người qua lại thưa thớt, ta đi dạo một vòng quanh đó để nhận đường, sau đó không chút do dự tìm đến cửa hàng gạo.
Giả sử rằng Thái hậu là một người lòng đầy bất mãn nhưng lại lưu luyến quá khứ... Ừm!
Bước chân ta bỗng khựng lại.
Ơ, không phải chứ, việc này quá thuận lợi rồi nhỉ?
Biết vậy ta đã dẫn theo mấy vị đại ca cấm vệ quân đi cùng rồi!
Dưới ánh trăng mờ nhạt, bóng dáng người phụ nữ phía trước hiện lên, y phục hoa lệ của bà ta đã có phần nhăn nhúm. Dáng vẻ của bà ta vẫn đoan trang, nhưng búi tóc vốn luôn gọn gàng bóng mượt giờ đây đã rối tung, biểu hiện rõ sự khốn cùng.
Bà ta lặng lẽ nhìn lên tấm biển hiệu phía trên đầu, nửa khuôn mặt nghiêng vẫn còn phong thái ngày xưa, nhưng hai bên tóc mai đã điểm bạc.
Ta đứng cách bà ta khoảng năm bước, vừa cảnh giác theo dõi, vừa từ từ đưa tay tới cái ống tròn bên cạnh...
Bỗng Thái hậu quay người lại. Bà ta nhìn gương mặt ta, ban đầu thoáng chút ngạc nhiên, sau đó nở một nụ cười mệt mỏi:
"Thì ra là ngươi đến trước. Nhưng mà... cũng hợp lý."
Ta căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, bàn tay giấu sau lưng khẽ run lên vì căng thẳng.
Thái hậu đầu cài đầy trâm vàng trâm bạc, ta thực sự lo lắng bà ta sẽ trở nên kích động. Nhưng quả pháo hiệu kia ta lại chưa từng dùng bao giờ, muốn lập tức rút ra dùng được ngay thì quá viển vông.
Tại sao vừa nãy ta không dẫn theo một vị đại ca cấm vệ quân cơ chứ?
Tại sao!
Rốt cuộc tại sao lại không chứ!
Ta miễn cưỡng khống chế biểu cảm trên mặt, làm bộ làm tịch thở dài:
"Nương nương, ngài hà tất phải làm vậy?"
Bà ta nói nhạt:
"Ồ? Ngươi thực sự không biết sao?"
Nói thừa, đương nhiên là biết, ta chỉ đang kéo dài thời gian thôi.
Ta hỏi lấp lửng:
"Vì Thụy Thân vương?"
Bà ta thoáng tròn mắt.
Ta tiếp lời: "Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến Đôn Nghĩa Phường—"
"Phụp!"
Cùng với âm thanh nổ tung chói tai, cổ tay ta rung lên, trên bầu trời phía trên đầu, pháo hoa rực rỡ nổ tung.
Thái hậu hét lên kinh hãi, ta nhân cơ hội lao lên, mạnh mẽ giữ chặt lấy tay bà ta.
"Ngươi!" Bà ta kịp phản ứng lại, căm hận cười lạnh, "Ta còn tưởng ngươi thực sự muốn nghe cơ đấy."
Ta không phản bác, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn lại phía sau. Từ khóe mắt liếc thấy những bóng dáng cao lớn mặc áo đen đang tiến lại gần, khiến ta nhẹ nhõm hẳn.
Lúc này, ta mới quay lại, mỉm cười nhìn Thái hậu:
"Nói ít làm nhiều, bo bo giữ mình, đó là truyền thống tốt đẹp của Huống gia chúng ta."
Về phần Thái hậu và Thụy Thân vương, ban đầu ta có đôi phần cảm thông. Hoàng thất đoạt đích trước giờ luôn dùng nhiều thủ đoạn không sạch sẽ, thắng làm vua thua làm giặc là sự thật tàn khốc.
Nhưng họ đã sai ở chỗ, không nên cấu kết với Nhung Địch, thông đồng bán nước.
Ta biết nước trong quá ắt không có cá. Ở chốn triều đình, có những việc biết là không nên làm nhưng vẫn phải làm.
Nhưng cũng có những việc, là tuyệt đối không thể làm.
Tất nhiên, bây giờ nói gì cũng đã muộn.
Ta ngửa đầu, trên không là màn pháo hoa rực rỡ—
Như muốn phá bỏ màn đêm xưa cũ, mở ra một thế giới mới.
30.
"Năm Minh Khải thứ mười lăm, Triệu Thái hậu mưu đồ tạo phản, muốn lập Thụy Vương làm đế. Bọn họ kết bè kết phái, chiếm đoạt tài sản dân chúng, phớt lờ pháp lệnh, thông địch bán nước, còn ép Thái tử Bắc chinh. Giấu quân ở ngoại thành phía Nam, ý đồ hợp lực với Tam vương tử của Nhung Địch bao vây kinh thành. Gian kế của chúng bị Chiêm Sự Ty Trực của Đông Cung là Huống Lưu Thanh phá vỡ, người này tài trí trác tuyệt, bí mật tâu lên Hoàng đế. Vì thế Hoàng đế và đại thần tài trí như Huống Thừa tướng, đã trục xuất tư binh của Thái hậu trước, đồng thời dùng một đòn quét sạch chúng. Cùng năm đó, Thái tử và Đại tướng quân hợp lực bảo vệ Bắc cảnh an bình. Con gái thứ tư của Huống thị, Huống Tử Y, có lòng trung đáng khen, đã giải cứu Lý đại soái khỏi cảnh khốn khó, trên đường về hai người đã hợp lực với Bắc Đình Quân bắt sống Tam vương tử có mưu đồ bất chính của Nhung Địch. Từ đây, mọi sự lắng xuống, thiên hạ thái bình, vạn vật hưng thịnh."
— Trích từ《Lương Thư》