25.
Cái gọi là "thổ phỉ," vốn chẳng qua là lưu dân không chịu nổi gánh nặng lao dịch mà thôi.
Nếu dân chúng an cư lạc nghiệp, căn bản không cần cướp bóc người qua đường, quấy rầy cuộc sống người dân, vậy thì cái gọi là phỉ loạn và việc điều binh bình loạn chẳng khác nào trò cười.
Nghi hoặc chồng chất, khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Có những bí mật, ta không thể nói rõ, chỉ đành dùng cách bóng gió, ám chỉ nhiều nhất có thể mà thôi.
Bệ hạ ngồi trên cao, nhìn ta săm soi, ánh mắt sắc bén:
"Việc này ảnh hưởng đến quốc vận, khanh có biết khanh đang cáo buộc một vị Thân vương không? Nếu lời nói của khanh là bịa đặt, Huống gia cũng không bảo toàn được khanh đâu!"
Ta dứt khoát tung vạt áo quỳ xuống, lưng thẳng như bút, trầm giọng đáp: "Thần biết!"
Bệ hạ gõ nhẹ lên tay vịn của long ỷ, thần sắc không biết là vui hay giận: "Vừa hay, trẫm có một điều không rõ, muốn hỏi ái khanh. Nghe nói, lúc trước khanh làm quan ở huyện Tùng Diệp, thường giở thủ đoạn gian trá, to gan lớn mật, nhiều lần tự ý sửa đổi chính lệnh của triều đình, có chuyện đó không?"
Cha ta đứng bên hít vào một hơi thật sâu.
Ta bình thản đáp: "Đúng là có chuyện đó."
Cha ta sắp ngất tới nơi.
Bệ hạ nhấc miếng ngọc chặn giấy trên án thư, ném mạnh xuống chân ta. Tiếng ngọc vỡ vang vọng khắp đại điện, mảnh vụn văng lên làm rách tay áo của ta.
"Huống khanh từng có tiền án, bảo trẫm làm sao có thể tin lời khanh nói là thật?"
Ta cụp mắt, chậm rãi đáp:
"Huyện Tùng Diệp đất đai cằn cỗi, gió cát hoành hành, cây trồng khó sống, thậm chí không ít lần bị cát vàng vùi lấp. Dân chúng nơi ấy chịu đủ khốn khó, thường chỉ sau một đêm là gia sản tiêu tan, không kham nổi gánh nặng thuế má, đến đường cùng buộc phải vay nặng lãi của phú hào hoặc bang phái. Nhưng lãi chồng lãi, nhiều người nợ nần ngày càng nặng, không có sinh kế, có người tự tận với vợ con trong nhà. Vì vậy, thần nhận thấy nơi ấy không thể dựa vào canh tác thông thường để duy trì dân sinh, mà nên trồng một số cây trồng hiếm từ Tây Vực hoặc buôn bán hàng hóa giữa Tây Vực và Trung Nguyên mới có thể thu lợi.”
"Nhưng dân chúng nghèo khổ đã lâu, không có tiền mua giống mới, càng không dám bỏ ruộng chuyển sang kinh doanh thương đội. Thần sức hèn lưc mọn, trình báo châu quận trưởng quan căn bản không được hồi đáp, nên đã tự chủ trương, chuyển một phần thuế má thành lao dịch, còn mở kho riêng cho dân vay bạc. Không cần thế chấp, chỉ cần ký khế ước, ngày sau trả bạc kèm khế ước làm chứng, đổi lưu dân thành lương dân."
"Đúng là thần đã tự chủ trương. Nhưng qua hai năm, khi thần rời huyện Tùng Diệp, tổng thu nhập từ thuế má và lao dịch của cả huyện so với trước đây đã tăng gấp đôi. Khắp nơi, dân chúng an vui, số người tự vẫn mỗi năm từ hàng trăm giảm xuống chỉ còn vài chục."
"Như vậy," ta ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn người trên bậc thềm vàng, "Bệ hạ vẫn muốn trị tội thần sao?"
"Huống khanh," Bệ hạ lạnh nhạt đáp, "theo luật pháp của triều ta, quan dưới thất phẩm, tự ý sửa đổi chính lệnh, là tội ch-ế-t."
Nghe xong, cha ta bỗng chốc mềm nhũn, ngã phịch xuống đất.
Ta đột nhiên cảm thấy thật hoang đường đến cực điểm. Hai mắt cay cay, ta khẽ nhắm mắt lại rồi mở ra, gỡ mũ quan trên đầu xuống, đặt ngay ngắn trước mặt, nghiêng đầu nói với cha:
"Hài nhi bất hiếu..."
"Nhưng —"
Bệ hạ bất chợt lên tiếng, khiến tim ta như thắt lại.
Ngài mỉm cười nói: "Nếu đã có công lẫn tội, vậy thì miễn tội ch-ế-t, giáng chức hai cấp, phạt một năm bổng lộc là được rồi."
Ta mụ nội nó không thốt nên lời.
Lúc nói mấy lời như vậy, ngài có thể đừng ngắt quãng được không? Hả! Hù ch-ế-t người đấy! Được không hả!
Không buồn cười, mụ nội nó không buồn cười chút nào!
Bệ hạ không có chút phẩm giá nào, vẫn còn cười, thậm chí còn định kéo cha ta cười theo:
"Ha ha ha, Huống Thừa tướng, nhi tử khanh dạy dỗ tốt lắm, có phong thái năm xưa của khanh đấy."
Cha ta lồm cồm bò dậy, ho khan vài tiếng che giấu sự bối rối, chắp tay vái một cái rồi cứng nhắc đổi chủ đề, thuật lại lời ta về việc Thiện Nghĩa Thương vi phạm quy chế, dư lương chuyển lên phía Bắc, và những dấu hiệu đáng nghi trong việc đột ngột tăng cường sửa chữa.
Bệ hạ phất tay cho ta lui xuống, rồi kéo phụ thân ta vào Cam Lộ Điện thương nghị tiếp.
Kẻ thừa thãi và bất tài ta đây bước ra khỏi đại điện, đứng dưới tuyết một lúc lâu, sau đó hít hít cái mũi.
Mẹ nó, bao giờ Thẩm Xác mới trở về đây?
Ta thấy thật tủi thân, hu hu hu.
26.
Bắc cảnh, gió Bắc cuốn tuyết bay tứ tán.
"Điện hạ, ngài..."
Thẩm Xác từ chối cây dù mà thị vệ đưa tới, bộ y phục đỏ trên người đã bị tuyết thấm ướt.
"Ba quân tướng sĩ đang chống chọi với sương gió, xông pha ngoài trận mạc, Cô dầm chút tuyết thì có gì đâu? Nếu không thể cùng quân dân đồng cam cộng khổ, thì lòng dân tích góp được trên đường tới nơi này mới thực sự trở thành vô ích. Huống chi..."
Hắn ngoái đầu nhìn về phương Nam, đưa tay hứng một nắm tuyết, khẽ lẩm bẩm:
"Có lẽ nàng sẽ thích điều này."
Đám thị vệ cụp mắt đứng yên, nín thở giả vờ mình không tồn tại.
Một lát sau, có một vệ binh thở hồng hộc chạy đến:
"Điện hạ! Bùi lão tướng quân nói, định tối nay uống rượu, ăn thịt, cùng mọi người ăn mừng mấy trận thắng gần đây, muốn hỏi ý kiến của ngài."
"Đi đi," Thẩm Khước phất tay, "Cấm vệ quân do Cô dẫn tới sẽ toàn quyền phụ trách canh gác đêm nay, cứ để huynh đệ Bắc Đình Quân được thả lỏng một hồi."
"Điện hạ anh minh!" Tên lính mừng rỡ, chạy nhanh về báo tin.
Thẩm Xác nở một nụ cười thật lòng.
Hắn hiểu rõ "thuật nghiệp hữu chuyên công", không dám tùy tiện chỉ huy binh sĩ, trước khi lên đường, hắn đã ‘ba lần tới nhà tranh’ để mời Bùi lão tướng quân xuất sơn.
Bắc cảnh không thiếu binh cũng chẳng thiếu tướng, chỉ lo binh không biết tướng, tướng không quen binh. Bắc Đình Quân đã quen đối phó với sự quấy nhiễu của Nhung Địch, thực lực không hề yếu. Đại Lương cũng chẳng thiếu những vị tướng tài giỏi. Nhưng điều đáng sợ là người thay thế không đủ tài, không đủ uy vọng, không thể trấn áp Bắc Đình Quân, hoặc thiếu kinh nghiệm, không thể thích ứng với cách chiến đấu ở Bắc cảnh.
Bùi lão tướng quân năm xưa vốn là lão tướng ở chiến trường Bắc cương, nay lại có thể hòa hợp với lớp binh sĩ mới của Bắc Đình Quân, thật là một chuyện tốt.
Mọi việc đều đang tiến triển theo hướng tốt. Huống chi...
Hắn khẽ ấn lên vạt áo trước ngực.
Phong thư giấu nơi trái tim, mấy ngày nay hắn đã đọc đi đọc lại nhiều lần, dù được gìn giữ cẩn thận cũng đã có vài nếp gấp.
A Thanh quả thật đã dạy dỗ được một muội muội tốt, còn có thể trực tiếp tìm được Lý tướng quân.
Dù sao thì Huống lão đầu chắc chắn không có bản lĩnh này, vậy nên nhất định là công lao của A Thanh.
Tiểu cô nương của hắn, quả nhiên là phúc tinh.
Phía xa, sắc trời dần dần chìm vào bóng tối.
Ở Bắc cảnh, ban ngày vốn đã ngắn, lại đang vào chính đông, càng thêm ngắn ngủi. Mới giờ Dậu, trời đã tối đen như mực, chẳng thể thấy rõ con đường trước mắt.
Khi hắn ngẩng đầu lên, trong lòng có chút phiền muộn.
Sắc trời ở kinh thành, cũng tối tăm thế này chăng?