Edit: Frenalis
Thành phố Tân Kinh không hẳn là nơi may mắn của Lưu Diễm, nhưng cũng chẳng có lý do gì để rời đi. Tối hôm đó, cả hai không nói chuyện quá nhiều, nhưng nếu đó là mục tiêu, nó sẽ dần bén rễ trong lòng Lưu Diễm, và cô sẽ từng bước tính toán những khả năng.
Thực tế, với thành tích của mình, Lưu Diễm hoàn toàn có thể giành được học bổng toàn phần của Đại học Hồng Kông, nhưng Lưu Nhất thì cô nhất định phải mang theo bên mình.
Nghĩ vậy, Lưu Diễm không dám lơ là dù chỉ một chút.
Bởi vì đối với cô, hay với Ngô Khương, thành tích là một ngưỡng cửa quan trọng, cô không có lý do gì để buông lơi. Cô chỉ có thể cố gắng hơn người khác, may mắn là não trái của cô có chút ưu thế bẩm sinh.
Chỉ còn ba mươi ngày nữa là đến kỳ thi đại học, trừ đi bảy ngày nghỉ trước kỳ thi, thực tế chỉ còn hai mươi ngày học tập. Trong khoảng thời gian này, không khí trong lớp chưa bao giờ nghiêm túc và sống động đến thế. Nỗi buồn chia ly thay thế cho niềm vui được cởi bỏ gông cùm, vội vã lướt qua đầu ngón tay.
Lưu Diễm và Chu Sâm tách nhau ra sau khi vào cổng trường. Tiếng Anh của Lưu Diễm không tốt, trên đường đi, Chu Sâm đã giám sát cô đọc thuộc một loạt từ tiếng Anh. Lúc này, trong đầu cô vẫn còn vang vọng cách đánh vần của từ "demagogue" (kẻ kích động) và "inbecility" (ngu dốt), đồng thời cố gắng ôn lại bài học đã chuẩn bị hôm qua, miệng khẽ mấp máy, im lặng đọc thuộc lòng.
Virtue and intelligence belong to human beings as individuals freely associating with other individuals in small groups. So do sin and stupidity.(Đức hạnh và trí tuệ thuộc về con người như những cá nhân tự do kết giao với những cá nhân khác trong các nhóm nhỏ. Tội lỗi và ngu ngốc cũng vậy.)
Câu này ý nói là những phẩm chất tốt đẹp và những khuyết điểm của con người đều có thể được thấy rõ nhất khi họ sống và làm việc cùng nhau theo nhóm. Những phẩm chất này không chỉ thuộc về cá nhân mà còn là kết quả của các mối quan hệ và tương tác xã hội.
But the subhuman mindlessness to which the demagogue makes his appeal, the moral imbecility on which he relies when he goads his victims into action, are characteristic not of men and women as individuals, but of men and women in masses.
Giải nghĩa: (Mình sẽ không dịch theo đúng từng chữ vì đọc rất rối khó hiểu, nên mình giải nghĩa câu tiếng Anh đó luôn để các bạn dễ hiểu: Câu này nói về việc những kẻ kích động (demagogue) thường lợi dụng sự thiếu suy nghĩ và đạo đức kém của đám đông để kích động họ hành động theo ý muốn. Những đặc điểm tiêu cực này không xuất hiện khi con người hành động riêng lẻ, mà chỉ khi họ ở trong đám đông)
In all the world's higher religions, salvation and enlighten are for individuals.(Câu này nói về việc trong các tôn giáo lớn, mục tiêu cao nhất là sự cứu rỗi và giác ngộ thường dành riêng cho từng cá nhân. Điều này có nghĩa là mỗi cá nhân phải tự mình đạt được sự cứu rỗi và giác ngộ, thay vì dựa vào đám đông hay tập thể)
Chưa kịp đọc hết đoạn, Lưu Diễm vừa ngẩng đầu lên đã thấy hai người đang nhàn nhã trò chuyện trên cầu thang tầng ba.
Điều này không có gì lạ, nhưng điều kỳ lạ là hai người đó là Tôn Kỳ và Từ Tiệp vốn không đội trời chung, lúc này lại đang thì thầm to nhỏ với nhau. Edit: FB Frenalis
Đôi môi của Lưu Diễm dần khép lại, nét mặt cũng trở nên lạnh nhạt.
Đôi giày thể thao nhẹ nhàng đặt lên bậc thang, trong đầu cô cũng tưởng tượng ra những khả năng khác nhau, nhưng dù sao đi nữa, việc Tôn Kỳ và Từ Tiệp cấu kết với nhau tuyệt đối không phải là điều tốt.
Một người nóng nảy, một người nham hiểm, sự kết hợp như vậy...Từ Tiệp và Tôn Kỳ, một người dựa vào lan can khoanh tay trước ngực, người kia chống hai tay lên lan can, nghiêng người nhìn về phía xa.
Họ đã sớm chú ý đến Lưu Diễm, cho đến khi cô lên đến nơi, Từ Tiệp hất cằm, cười lạnh nói, "Hai người có chuyện để nói rồi đấy."Nghiêng đầu, mũi chân cô ta di chuyển, âm trầm nói, "Tôi đi trước đây, về cùng nhau."
Tôn Kỳ gật đầu.
Sắp đến giờ vào học, không ít học sinh vội vã bước vào lớp.
Lưu Diễm do dự một chút, chủ động bước đến bên cạnh Tôn Kỳ, đưa tay ra chỉ về hướng phía xa, Lưu Diễm hỏi, "Bây giờ cậu và Từ Tiệp..."
Tôn Kỳ ngắt lời cô, "Bạn bè," cô ta nhìn cô, thản nhiên nói, "Tôi và cậu ấy là bạn bè, đừng nói xấu cậu ấy trước mặt tôi."
Lưu Diễm gật đầu, chỉnh lại chiếc cặp đeo chéo trên người, bộ đồng phục màu xanh trắng bị gió nhẹ thổi bay, cùng với những sợi tóc mái trước trán.
"Cậu đã trở thành bạn với cậu ta, vậy có phải sau này chúng ta sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa không?"
Tôn Kỳ khịt mũi, chế giễu nói, "Cũng không đến mức đó, nhưng đúng là không cần thiết nữa. Ban đầu chúng ta trở thành bạn bè chỉ để có chỗ dựa, bây giờ cậu có chỗ dựa rồi, tôi cũng có rồi, không cần giả mù sa mưa nữa."
Lưu Diễm bĩu môi, "Hừ, hóa ra là giả mù sa mưa." Cô nhàn nhạt nói, "Nhưng dù cậu có cấu kết với Từ Tiệp, tôi vẫn phải nhắc nhở một câu, bạn cậu không phải người tốt, bản thân cậu cũng nên cẩn thận, đừng để đến lúc bị phản đòn lại cười ra nước mắt."
Tôn Kỳ vẫn bình thản đón nhận lời khuyên của cô, "Tôi biết rõ," cô ta cười khổ nhìn Lưu Diễm, ánh mắt không còn trong trẻo như trước, "Thực ra tôi không có gì oán trách cậu, đứng ở lập trường của cậu có lẽ tôi cũng thấy không nên có gì oán trách, nhưng, tôi là vậy đấy, từng giây từng phút nhìn thấy cậu, tôi lại nghĩ đến những chuyện không vui, tôi không oán trách cậu, nhưng Lưu Diễm," cô ta nhẹ giọng nói, "Tôi chán ghét cậu."
Nỗi cay đắng trong lòng tích tụ lại, biến thành nụ cười nhạt nhẽo, Lưu Diễm sờ tai nói, "Tùy cậu thôi."
Ngày hôm đó, cuốn sách mở ra một trang, rồi dừng lại ở trang đó mãi mãi, Lưu Diễm trăm mối không thể hiểu nổi.
*****
Đới Lập Công - lão cảnh sát ở Châu Sơn, cuối cùng cũng được điều trở lại Tân Kinh vào tháng trước. Vợ con ông ấy vẫn luôn ở đây, nhưng vì đã ly thân với vợ lâu ngày, đột nhiên gặp lại, lại có chút không quen.
Vợ đã muốn ly hôn, ông ấy chỉ có thể cố gắng níu kéo con gái.
Con đường nhỏ đối diện dốc xuống cổng trường là con đường bắt buộc phải đi qua, hôm nay tan ca sớm, ông ấy vội vàng chạy đến, sau đó thấy thời gian còn sớm, liền dựa vào sạp báo xem tạp chí, thỉnh thoảng lại tặc lưỡi, bày tỏ sự không đồng tình với những quan điểm thực tế thời nay.
Tình cờ con đường này cũng là con đường Lưu Diễm phải đi qua. Chiều nay Chu Sâm phải đưa Lưu Nhất đi khám bệnh định kỳ, Lưu Diễm một mình ra khỏi cổng trường, vẫn luôn đeo headphones nghe bài học tiếng Anh, cúi đầu bước đi, mãi đến khi qua đèn xanh mới phát hiện người bên cạnh sạp báo có vẻ quen quen.
Cô lặng lẽ tiếp tục bước đi.
Đúng lúc Lưu Diễm cho rằng đã an toàn, Đới Lập Công hắt hơi một cái, vừa vặn nhìn thấy Lưu Diễm đang nhanh chóng rời đi.Ông ấy buông tờ báo xuống lập tức đuổi theo, Lưu Diễm bỏ chạy.
Mặc dù Đới Lập Công đã lớn tuổi, nhưng trước khi xuất ngũ, dù là bắn tỉa hay thể lực, ông ấy đều đạt được danh hiệu hạng nhất trong quân đội. Ông ấy sải dài mấy bước, đi đến trước mặt Lưu Diễm, nắm lấy cánh tay cô.
Lưu Diễm cảnh giác lùi lại một bước, không nói một lời trừng mắt nhìn ông ấy.
Đới Lập Công cười cười buông tay, "Cháu còn nhớ chú không? Lão cảnh sát ở Châu Sơn."
Lưu Diễm không tháo tai nghe, cảnh giác nhìn ông ấy.
Đới Lập Công theo thói quen đưa hai tay cầm cốc trà, "Cái đó," ông ấy nhìn xung quanh, "Có thể tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện không?"
Lưu Diễm lắc đầu, rút tai nghe ra, lạnh lùng nói, "Cháu không có nghĩa vụ phải tán gẫu với chú, chú cũng biết bây giờ việc học rất căng thẳng, sắp tới là thi đại học rồi."
Đới Lập Công xua tay, "Sẽ không làm mất nhiều thời gian của cháu đâu, chỉ là có vài chuyện muốn hỏi cháu."
"Cháu không biết gì cả."
Lưu Diễm lùi lại một bước, định quay về, Đới Lập Công lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ cảnh sát, ông ấy nghiêm túc nói, "Xin hãy hợp tác với công việc của chú."
Đới Lập Công là một người cuồng công việc, giống như lần này, nói là đến thăm con gái nhưng cuối cùng còn chẳng thấy bóng dáng con gái đâu, bởi vì những chấp niệm bao năm qua, và sự thật của những năm đó, dường như sắp được phơi bày.
Lưu Diễm bất lực, bị Đới Lập Công dẫn đến một quán trà nhỏ ngoài trời, vừa hay không có ai, ông ấy bèn vào thẳng vấn đề, "Chú muốn nói chuyện với cháu về Triệu Chí An, tức là người gù ở Châu Sơn đó."
Đúng như dự đoán, Lưu Diễm thờ ơ nói, "Anh ta có quan hệ gì với cháu?" Edit: FB Frenalis
Đới Lập Công cố gắng hiểu sự không hợp tác của cô, bèn nói, "Tối hôm đó không phải cháu đã cố ý cứu cậu ta sao? Mà nói ra thì người đầu tiên phát hiện ra cậu ta cũng là cháu."
"Đều là chuyện đã lâu rồi, giúp người làm niềm vui có gì sai sao?"
Đới Lập Công nhìn cô gái nhỏ trước mặt, nét mặt cô bình thản, không hề có chút căng thẳng hay sợ hãi nào, ông ấy cười cười, theo thói quen đan hai tay vào nhau trên mặt bàn, "Giúp người làm niềm vui thì không sai, nhưng nếu cố ý gây thương tích thì có phải là không giống nhau không?"
Lưu Diễm uống một ngụm trà, đắng chát nhưng không nhận ra, cố che giấu đi biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt cô.
Sau đó, cô đặt hai tay lên bộ đồng phục màu xanh trắng, vẻ mặt mệt mỏi lắng nghe.
Những hành động dư thừa và phong phú này bị Đới Lập Công nhận ra, ông ấy tiếp tục nói, "Triệu Chí An đã được đưa đến bệnh viện tâm thần thành phố Châu Sơn, chú đã đến thăm cậu ta vài lần, tình trạng tinh thần của cậu ta dần dần tốt hơn," nhưng vẫn nói năng lung tung, lời khai không đáng tin, Đới Lập Công nghĩ vậy, nhưng ông ấy không nói ra, "Cậu ta nói tối hôm đó có một cô gái muốn hại cậu ta, muốn đẩy cậu ta xuống vách núi."
"Anh ta tưởng tượng ra thôi, hay là bị ám ảnh?" Lưu Diễm cúi đầu cười khẩy, "Nếu cháu nhớ không nhầm thì anh ta cảm thấy ai cũng muốn hại mình, nếu trong tay có dao thì không biết sẽ đâm ai. Ngày hôm đó khi được cứu, anh ta đã làm như vậy, suýt nữa thì đã giết người."
"Vậy cháu có chắc cô gái mà cậu ta nói là cháu không?"
Lưu Diễm nhàn nhạt nói, "Cháu chắc chắn, nhưng không phải là đẩy anh ta, hôm đó chỉ có cháu và anh ta, muốn đẩy một người yếu ớt như vậy không cần nhiều thời gian, cháu cũng căn bản không có động cơ." Cô suy nghĩ một chút, "Nhưng anh ta là bệnh tâm thần, suốt ngày nói nhảm nói cuồng, có thể là nghĩ sai rồi, vì hôm đó khi cháu trèo xuống kéo anh ta lên, anh ta sợ hãi lắc lư, nếu không phải cháu túm được một cái cây, có lẽ đã cùng nhau rơi xuống rồi, anh ta cứ kéo cháu, muốn rơi cùng nhau."
Đới Lập Công không rời mắt khỏi cô, cố gắng tìm hiểu điều gì đó, nhưng không thể phủ nhận, cô gái trước mặt có khả năng logic rất tốt, ông ấy không thể phản bác. Một lúc sau, ông ấy chỉ có thể hỏi, "Cháu có thù oán với Triệu Chí An?"
Lưu Diễm không nhúc nhích, hai chân thong thả bắt chéo, "Ừm, có thù oán."
"Vì Chu Sâm?"
Lưu Diễm gật đầu, "Vì Chu Sâm."
Đới Lập Công khẽ động đậy, tò mò hỏi, "Chu Sâm đã nói với cháu?"
Lưu Diễm mím môi, không nói gì.
Đới Lập Công cười cười, cố ý hỏi, "Cháu không ngại sao, khi cậu ấy còn nhỏ như vậy đã bị xâm hại?"
Quả nhiên, biểu cảm của Lưu Diễm ngay lập tức trở nên dữ tợn, gằn giọng thốt ra, "Tại sao phải ngại, cậu ấy bị xâm hại, cậu ấy mới là nạn nhân, nhưng kết quả thì sao, cậu ấy không được bảo vệ và an ủi đúng mức, ngược lại, còn bị các người coi như một ví dụ để răn đe và một bài học để quảng bá rộng rãi, các người không có chút ý thức về quyền riêng tư nào sao?!"
Lời nói này đã chạm đến nỗi lòng của Đới Lập Công, lúc đó, sai lầm như vậy, quả thực là do ông ấy nóng vội gây ra.
"Nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn giữ bí mật."
"Giữ bí mật sao?" Lưu Diễm bình tĩnh lại, chế giễu nói, "Cái giá là gì, cái giá là một mạng người phải không."
Đới Lập Công cuối cùng cũng thở dài, thực ra ông ấy mới bốn mươi lăm tuổi, nhưng hai bên tóc mai đã sớm bạc trắng.