Edit: Frenalis
Cao Xuyên muốn hút thuốc nên đứng dậy đi ra ngoài, Tôn Kỳ cũng viện lý do rồi đứng dậy đuổi theo cậu ta.
Người ngồi quanh bàn dần dần ít đi, Chu Sâm nắm tay Lưu Diễm hỏi, "Sao em lại căng thẳng như vậy?"
"Không có gì," Lưu Diễm giải thích, "Người ngay thẳng không sợ bóng nghiêng mà."
Cô nhìn vào mắt cậu, ánh nhìn thanh thản, sâu thẳm khó đoán, lòng cô cảm thấy trống rỗng, cô thử hỏi, "Phải không? Có phải vậy không, người ngay thẳng không sợ bóng nghiêng?"
Chu Sâm không nhìn thẳng vào cô, dựa vào chỗ ngồi của mình một chút, nhẹ nhàng nói, "Có gì mà phải sợ nghiêng, mỗi người đều tự tìm cái mình cần, bây giờ đạt được rồi lại mong chờ điều khác, trách ai được chứ?"
"Thế là thái độ của em thật sự không tốt à?"
Chu Sâm nhìn cô, cười cười, rồi gối đầu lên tay mình sau ghế, gật đầu.
Lưu Diễm bất đắc dĩ đứng dậy: "Em đi xin lỗi họ vậy."
Chu Sâm gật đầu đồng ý.
Lưu Diễm vừa đi khuất, Chu Sâm liền lấy thuốc ra. Đang ngậm trên miệng, Lưu Diễm đã bất ngờ quay lại.
Cô giật điếu thuốc từ miệng cậu ném vào thùng rác, bực bội nói, "Chẳng phải đã bảo anh không được hút sao?"
Chu Sâm ngẩn người, khôn ngoan không đáp.
Một lát sau, cậu hỏi, "Chẳng phải em đi xin lỗi sao? Sao nhanh vậy?"
"Đâu có, em không tìm thấy người."
Lưu Diễm nhìn thấy điện thoại của Cao Xuyên trên bàn, "Thôi được rồi, điện thoại vẫn ở đây."
Chu Sâm chỉ vào cửa, "Em đứng ngoài cửa chờ, người với điện thoại chắc chắn không xa nhau."
Lưu Diễm nhìn cậu với vẻ mặt gian xảo, cợt nhả, "Giờ thì anh chỉ mong em ra ngoài để hút thuốc đúng không?"
Chu Sâm thản nhiên, cầm lại đôi đũa, giọng hơi kiêu ngạo, "Em thích đi hay không tùy em."
Lưu Diễm cười hì hì, không nói gì thêm, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt cậu.
Chu Sâm cầm hộp thuốc trong tay, suy nghĩ một chút rồi ném vào thùng rác.
Ngoài phòng khách sạn là một hành lang dài, nhìn một lúc chỉ thấy một nhân viên ngồi cuối hành lang, đang lo việc bổ sung dụng cụ ăn uống.
Không ngờ giữa đường có một ngã rẽ, đến gần, Lưu Diễm dường như nghe thấy giọng của Tôn Kỳ, âm thanh dần dần rõ hơn.
Không thấy được nét mặt nhưng giọng Tôn Kỳ cực kỳ lạnh lùng, "Anh nói là dù bây giờ em cứu anh thì anh cũng không quay lại nữa phải không?"
Cao Xuyên im lặng, mùi thuốc lá thoang thoảng lan ra.
Lưu Diễm định bỏ đi, nhưng Tôn Kỳ lại cười lạnh, hỏi tiếp, "Cuối cùng thì anh vẫn không chịu thừa nhận, nhưng chắc chắn là vì Lưu Diễm đúng không? Anh xem anh vừa rồi bảo vệ cô ấy thế nào, anh có còn biết xấu hổ không, Chu Sâm ngồi ngay bên cạnh, mà khuỷu tay anh lại ngoẹo ra ngoài rồi?"
Cao Xuyên kiềm chế mãi, cuối cùng bùng nổ, "Em có bị bệnh không mà suốt ngày nghi ngờ linh tinh? Em thấy anh và Lưu Diễm có gì mờ ám à? Anh nói cho em biết, Tôn Kỳ, dù sau này anh có thật sự với Lưu Diễm thì cũng là do em tự tưởng tượng ra!" Nghĩ chưa đủ, cậu ta lại nói thêm, "Em đúng là có bệnh."
Lưu Diễm hít một hơi thật sâu, bỗng thấy thật vô nghĩa, cô gõ vào tường, giọng nói bên kia im bặt, cô chậm rãi bước ra.
Cô đưa điện thoại cho Cao Xuyên, lạnh nhạt nói, "Vừa rồi tôi hơi quá đáng, xin lỗi."
Dù hiện tại ngữ khí của cô cũng chẳng khá hơn.
Cô nhìn Tôn Kỳ đứng bên cạnh Cao Xuyên, đang cúi thấp đầu chẳng buồn nâng lên, những nghi ngờ vô cớ ấy thực sự có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của cô.
Cô chỉ vào mình và Cao Xuyên, cố gắng giữ giọng bình tĩnh nói với Tôn Kỳ, "Tôi không có ý nghe lén hai người nói chuyện, nhưng chuyện này quá đáng kinh ngạc tôi phải lên tiếng," cô cười khổ một cái, "Cậu nhìn tôi và Cao Xuyên xem, có chút nào mờ ám hay bất an không? Cậu là bạn của tôi, Cao Xuyên cũng là bạn của tôi, tôi không muốn bị cậu hiểu lầm chút nào, tôi hy vọng chuyện này kết thúc hôm nay và sau này không xảy ra nữa, nếu không những rắc rối này sẽ còn tiếp diễn." Lưu Diễm ngừng một chút, "Tôn Kỳ, dù sao tôi vẫn coi cậu là bạn, vì thực sự nhiều lúc, những ưu điểm của cậu làm tôi rất ngưỡng mộ."
"Đừng nói những lời sáo rỗng đó, bạn bè cậu có đầy, không cần phải giả vờ với tôi, tôi biết tính tôi có khuyết điểm, tôi cũng biết cậu cây ngay, nhưng làm sao cậu biết những người bên cạnh cậu cũng nghĩ vậy?" Tôn Kỳ nói.
Tôn Kỳ nhìn thẳng vào Cao Xuyên, chờ đợi câu trả lời, nhưng lúc này cậu ta lại im lặng, có thể hiểu là không biết nói gì hoặc là có điều giấu giếm.
Cậu ta thở dài, đẩy nhẹ Lưu Diễm, rồi chỉ vào cửa, "Cậu đi về trước đi, không liên quan đến cậu."
Lưu Diễm u ám, thực sự lùi lại một bước, rồi rời đi.
Tôn Kỳ mới mỉa mai, "Trước đó không phải trả lời rất nhanh nhẹn sao, giờ trước mặt cậu ấy lại không dám nói, sợ mất đường lui à?"
Cao Xuyên cười khẩy, "Đúng, em nói đúng hết, tôi đúng là có điều giấu giếm, tôi thích Lưu Diễm, em hài lòng chưa?"
Mắt Tôn Kỳ ướt đẫm, cô ta hỏi, "Thật lòng?"
Cao Xuyên thản nhiên, ánh mắt kiên định, "Thật lòng."
Tôn Kỳ chưa bao giờ nghĩ có ngày nhận được câu trả lời chắc chắn từ Cao Xuyên, cô ta cũng không để ý đến nước mắt cùng sự chật vật của mình, "Cuối cùng cũng rõ, phải cảm ơn tôi đã giúp anh nhìn rõ lòng mình?"
Cao Xuyên kiềm chế bi thương cùng thương hại trong lòng, "Lòng tôi qua năm tháng tôi tự nhìn rõ, nhưng Tôn Kỳ, em phải tự biết chăm sóc bản thân, tôi mong em sau này sống tốt." FB Frenalis
Cậu ta quay người rời đi vài bước, sau đó lại dừng, "Và, em đừng nghi ngờ nữa, chúng ta rồi sẽ trưởng thành, em luôn nói tôi không thể cho em cảm giác an toàn, nhưng cảm giác an toàn chỉ có thể tự mình tạo ra, em cứ lo được lo mất thế này, tôi có thể làm gì? Em hiểu thế này cũng được, tôi đã chán ngấy rồi, người ta nói tình yêu đầu tiên thường không thành công, chúng ta đã kéo dài lâu như vậy, em không cần buồn, tôi cũng chắc chắn không buồn, sau này bạn bè cũng không cần làm nữa, chúng ta cứ vậy thôi."
Tôn Kỳ kéo tay cậu ta, nhưng nghe cậu ta lạnh lùng nói, "Tôi nghĩ mình đã nói rõ rồi."
Tôn Kỳ nghẹn ngào không thở nổi, cô ta ngồi xổm xuống, đầu gục vào trong tay, vẫn quật cường như trước.
Cao Xuyên không thể nói là không đau lòng, có một thời gian, thậm chí cả bây giờ, cậu ta thật sự thích Tôn Kỳ.
Cao Xuyên ngồi xuống cạnh cô ta, cuối cùng nói, "Em có nhiều điều không thông cảm cho tôi, nghĩ xem, bố mẹ tôi cũng từng như vậy, cuộc sống có khó khăn và thất bại họ có thể cùng nhau đối mặt, nhưng khi đối diện với nghi ngờ, con người trở nên rất yếu đuối," cậu ta cười nhạt, "Tình cảm cũng không quan trọng đến thế, mẹ tôi là ví dụ, bây giờ có cậu bạn trai trẻ vẫn sống tốt, tôi và em cũng vậy."
"Anh nghĩ tất cả là lỗi của em?"
Cao Xuyên gật đầu, "Không phải em cứ gây áp lực, thì đâu đến mức này." Cậu ta chạm vào tóc Tôn Kỳ lần cuối, "Em không phải nói tôi không thể cho em cảm giác an toàn sao? Nhưng tôi nghĩ, cảm giác an toàn thực sự phải tự mình tạo ra."
*****
Lưu Diễm quay lại bàn với sắc mặt lạnh như băng, Chu Sâm nghiêng người chạm vào trán cô, "Sao thế, sao mà không vui vậy?"
Lưu Diễm u oán nhìn Chu Sâm một cái, lắc đầu, không nói gì.
"Cãi nhau à?"
"Không," do dự một chút, cô nói, "Em không muốn nói."
Cô không muốn nói, Chu Sâm cũng không ép.
Lúc này, mọi người trên bàn ăn đã đi hết, họ đang tập trung ở khu vực đại sảnh chuẩn bị đi hát karaoke, quán bar của Cao Xuyên vừa hay có thể hưởng ưu đãi hoặc miễn phí hoàn toàn.
KTV thì Lưu Diễm và Chu Sâm chắc chắn không đi, nên chỉ cần báo lại một tiếng, hai người họ là người đầu tiên rời khỏi khách sạn.
Dưới ánh đêm tĩnh lặng, họ đi bộ thật lâu, Lưu Diễm nắm chặt tay Chu Sâm, "Hay là để em kể cho anh nghe."
Chu Sâm "ừm" một tiếng.
Lưu Diễm suy nghĩ một lúc, sắp xếp lại từ, "Em thấy thật khó tin, anh có biết Tôn Kỳ và Cao Xuyên sắp chia tay không?"
Chu Sâm nheo mắt đón gió, thản nhiên nói, "Họ chia tay cũng không phải lạ, trước giờ em cũng không tin tưởng vào chuyện tình của họ mà."
"Em không tin là một chuyện, vì em nghĩ Cao Xuyên không nghiêm túc, sợ Tôn Kỳ không giữ được cậu ấy." Nhưng, "Anh biết vì sao họ chia tay không?"
Chu Sâm không thích buôn chuyện, nhưng vẫn cố tỏ ra tò mò hỏi, "Vì sao?"
"Ha," Lưu Diễm ngước nhìn cậu, "Nói ra anh không tin đâu."
Lưu Diễm tóm tắt lại câu chuyện từ đầu đến cuối, nói xong, Chu Sâm vẫn không thay đổi sắc mặt.
"Anh không thấy bất ngờ à?"
Chu Sâm ôm cô, hôn lên trán cô, "Có gì mà bất ngờ, trên đời này có hàng nghìn người, có người không nghĩ thông suốt, không phải rất bình thường sao."
Một lúc sau, cậu lại vô tư hỏi, "Nói thật, em chắc là Cao Xuyên không có ý gì với em chứ?"
Cậu không đợi Lưu Diễm trả lời, tự mình nói, "Thực ra chuyện này không quan trọng, quan trọng là em là của anh, nếu Tôn Kỳ cũng nghĩ thế thì đã chẳng có nhiều rắc rối."
Chu Sâm vuốt ve vành tai cô, "Chuyện phiền phức của người khác không cần để tâm, mình nói chuyện khác đi."
"Ừm, nói gì đây?"
"Chuyện em không được xét tuyển thẳng ấy?"
Lưu Diễm cười rạng rỡ, "Chuyện phiền phức của người khác thì qua loa, giờ nói chuyện của mình đúng không?"
Chu Sâm im lặng, hai người đi vào ga tàu điện ngầm.
Lưu Diễm phản ánh tâm trạng của mình, dù sao thì việc không như ý chiếm đến tám chín phần, luôn phải tự mình an ủi, "Chuyện xét tuyển thẳng thực ra em không quan tâm lắm, em đã từng gây hấn với nhà trường, còn giữ một án phạt chưa được xóa, không đến lượt em là bình thường, nhưng mà Từ Tiệp, cậu ta thời gian gần đây khá an tĩnh, nếu cậu ta giữ vững thế này, chắc chắn thiên hạ sẽ thái bình."
Chu Sâm nhìn cô, "Em thực sự muốn thi vào Đại học Tân không?"
Lưu Diễm gật đầu, "Không còn cách nào khác."
"Điểm của em thi vào Đại học Tân Kinh thì hơi phí, nhưng giờ còn sớm để nói, đợi kết quả thi đại học rồi tính tiếp."
Lưu Diễm ngẩn ra một chút, "Tính gì nữa?"
"Tính về kế hoạch của chúng ta," cậu chắc chắn, "Có em và anh."
Bóng dáng hai người chồng lên nhau, một cao lớn, một mảnh mai, dựa vào nhau mà đi, Chu Sâm đặt ba lô vào máy kiểm tra an ninh.
Lưu Diễm vừa đi qua vừa hỏi, "Sau này anh không ở Tân Kinh nữa à?"
Chu Sâm nhấc ba lô lên, thản nhiên "ừ" một tiếng, "Em và anh, kế hoạch lâu dài, không thích hợp ở lại Tân Kinh."