Edit: Frenalis
Những năm trước, ông ta thăng tiến rất nhanh trong ngành cảnh sát, chỉ mất tám năm để từ một cảnh sát nhỏ lên chức phó cục. Ngoài bối cảnh gia đình có truyền thống chính trị, năng lực của ông ta cũng được mọi người công nhận. Tuy nhiên, từ sau vụ án một cậu bé tự tử vào mười năm trước, sự nghiệp của ông ta trong ngành cảnh sát đã chững lại.
Thực chất, năm ấy chỉ là một ngòi nổ, cách làm việc độc đoán, chuyên quyền của ông ta đã khiến ông ta có quá nhiều kẻ thù. Họ tìm mọi cơ hội để hạ bệ ông ta , nhưng ông ta không biết điều, vẫn cố gắng vùng vẫy dựa vào chức vụ phó cục của mình, càng trở thành cái gai trong mắt họ, bị giáng chức liên tục, cuối cùng bị điều chuyển đến một vị trí nhàn rỗi ở Châu Sơn, thậm chí gia đình ba người cũng phải sống xa nhau, dẫn đến kết cục ly hôn như ngày hôm nay.
Nếu bi kịch năm ấy không ảnh hưởng đến sự nghiệp và cuộc đời ông ta, có lẽ những ký ức về cậu bé đó đã trôi qua, thậm chí không đáng nhắc đến.
Nhưng không, suốt bao năm qua, ông ta đã hồi tưởng lại vụ án đó hết lần này đến lần khác, từ sự ngạc nhiên và hối hận ban đầu, đến sự oán giận và thù hận trong giai đoạn bị chèn ép sự nghiệp, cho đến bây giờ, sau khi đã bình tâm lại, ông ta thực sự ăn năn hối lỗi.
Chỉ đến khi bước vào tuổi trung niên, ông ta mới dần nhận ra, đó là một mạng người.
Chỉ trách bản thân mình là một cảnh sát, đã không có sự đồng cảm và thương xót.
Ông ta ho khan một tiếng, "Đây không phải là trọng điểm của ngày hôm nay, cháu cũng đừng có ác cảm với chú." Dừng một chút, ông ta nói tiếp, "Hôm nay chú gặp cháu cũng là điều không ngờ tới, vốn định đón con gái về nhà," nghĩ một lúc, ông ta lắc đầu, "Bây giờ thì đã muộn rồi."
Lưu Diễm càng thêm im lặng, cô ấn nút khóa màn hình điện thoại, cố ý xem giờ.
Lão cảnh sát nói, "Chú sẽ cố gắng nói ngắn gọn."
Lưu Diễm gật đầu, cô cắn móng tay, nhìn ấm trà nóng hổi trong quán, giống hệt như ấm trà mà Chu Sâm đã đun ở Tây Thành.Tâm trạng bình tĩnh lại, cô cố gắng lắng nghe một cách thờ ơ.
Đới Lập Công hỏi, "Cháu và Chu Sâm còn liên lạc không?"
Lưu Diễm gật đầu.
"Cháu rất thân với cậu ấy."
Lưu Diễm suy nghĩ một chút, lại gật đầu.
Đầu ngón tay của Đới Lập Công gõ nhẹ lên mặt bàn, nghiêm túc nói, "Những lời chú nói sau đây, cháu đừng coi là nói nhảm, chú chỉ nói ra suy đoán của mình, cháu muốn hợp tác thì hợp tác, không muốn thì coi như nghe một tiết mục hài kịch vậy."
Đôi mắt của cô gái trong veo và lạnh lùng, lúc này, cô không hề động đậy.
Đới Lập Công tiếp tục nói, "Đây là do cậu học trò nhỏ ở Châu Sơn nhắc nhở chú, chú kể cho cậu ấy nghe về vụ án, cậu ấy hỏi ngược lại chú, có khả năng nào không, người tự tử vào mười năm trước là Chu Sâm, chứ không phải Chu Hiệt."
Cô gái vẫn bình tĩnh nhìn ông ta một cách nhạt nhẽo, không hề có sự ngạc nhiên, mỉa mai, hay bất kỳ cảm xúc nào mà ông ta mong đợi.
"Lúc đó khi nghe thấy, chú cảm thấy khó tin, cho rằng đó là ý nghĩ viển vông, nhưng gần đây, chú càng ngày càng không phủ nhận khả năng này." Ông ta nói, "Nghi vấn nằm ở chiếc điện thoại năm đó, Triệu Chí An vì xem phim khiêu dâm mà dẫn đến hàng loạt sai lầm sau này, vấn đề là, chiếc điện thoại này ban đầu được xác nhận là của Chu Sâm, Triệu Chí An đã cướp nó, nhưng suy đi nghĩ lại, Chu Sâm còn nhỏ tuổi, lại xét đến hoàn cảnh gia đình, cậu ấy không có khả năng sở hữu một chiếc điện thoại, vậy chiếc điện thoại này, rốt cuộc là ai đưa cho cậu ấy?"
"Hơn nữa," Đới Lập Công gãi đầu, "Chú đã hỏi Triệu Chí An, mặc dù cậu ta có chút điên rồ, điều này cháu không cần nghi ngờ, chú cũng biết cậu ta điên rồ, nhưng cậu ta nói, một số bộ phim lung tung trong đó, thậm chí không phải do cậu ta tải xuống, còn nhỏ như vậy, cậu ta cũng không biết tải ở đâu..."
Đới Lập Công dừng lại, nhìn Lưu Diễm chằm chằm.
Lưu Diễm nghiêng đầu nói, "Chú cứ nói thẳng."
"Vậy chú nói thẳng nhé," ông ta suy nghĩ một chút, "Chiếc điện thoại đó, chỉ có thể là do Chu Hiệt đưa, cháu thấy sao?"
Lưu Diễm lắc đầu nhạt nhẽo, cười nhẹ, nhìn thấy nước sôi sùng sục, lạnh nhạt hỏi, "Cháu làm sao biết được?"
"Lúc đó Chu Hiệt nghĩ quẩn, cắt cổ tay tự tử trong bồn tắm, bên cạnh có một bức thư tuyệt mệnh, chữ viết xiêu vẹo. Là do cảnh sát làm việc không tốt, cậu ấy đã quỳ trước cửa đồn cảnh sát, ôm chặt đùi chú khóc lóc cầu xin chú đừng biến chuyện của em trai mình thành tài liệu cho phong trào chống tội phạm, bức thư tuyệt mệnh viết bằng bút mực đỏ, chính là về chuyện này." Ông ta nói, "Chữ viết là của Chu Hiệt, bọn chú lúc đó cũng vì vậy mà xác định là Chu Hiệt, bây giờ nghĩ lại, đúng là có chút vội vàng."
Ông ta hỏi, "Cháu luôn ở bên cạnh Chu Sâm, chẳng lẽ không có phát hiện gì sao?"
Trong đầu Lưu Diễm hiện lên rất nhiều hình ảnh, nhưng cô chỉ nói, "Nhưng có lý do gì để Chu Hiệt giả làm Chu Sâm để sống, trí tưởng tượng của chú phong phú như vậy, không đi viết tiểu thuyết thì phí quá."
Đới Lập Công lắng nghe giọng nói dần trở nên tức giận của cô, "Cháu chưa từng nghi ngờ sao?"
"Không," giọng cô chắc chắn, "Cháu chỉ biết chú đang suy nghĩ viển vông."
Đới Lập Công bất lực, "Lý do chú cũng đã nghĩ đến, Chu Sâm thỉnh thoảng sẽ đến nhà thuê của bố mẹ vào cuối tuần khi còn nhỏ, chú đã đến thăm một số hàng xóm cũ, họ nói....," ông ta thấy Lưu Diễm chăm chú lắng nghe, mới nói tiếp, "Chu Sâm và anh trai Chu Hiệt có mối quan hệ rất tốt, thường thấy họ cùng nhau đi chơi, hai người trông giống hệt nhau, người anh sẽ đợi ở bên ngoài, không vào nhà thuê, có lẽ không muốn gặp bố mẹ."
"Chú đang nghĩ, Chu Hiệt rất bảo vệ em trai mình, làm một số việc cho em trai cũng không phải là không thể, huống hồ cậu ấy sống ở một nơi phức tạp như vậy, Vạn Xương là người của thế giới ngầm, những chiến lược sinh tồn đó, cậu ấy hẳn đã học được từ rất sớm... Hơn nữa, ngay cả bây giờ khi nhớ lại ánh mắt của đứa trẻ đó, tính cách kiên định, không giống người sẽ tự tử."
Lưu Diễm nhàn nhạt hỏi, "Làm một số việc cho em trai, việc gì?"
Đới Lập Công lắc đầu, "Điều này thì không rõ."
Lưu Diễm cười khẩy, "Nếu chú đã nói nhiều như vậy, cháu có thể mạnh dạn đoán một chút không?"
Đới Lập Công làm một cử chỉ mời.
Dừng một chút, Lưu Diễm lạnh lùng lên tiếng, như có kim đâm, "Chú nói nhiều như vậy, làm nhiều như vậy, suốt bao năm qua vẫn canh cánh trong lòng, lý do không gì khác ngoài việc sự nghiệp của chú bị ảnh hưởng, hơn nữa, những chuyện cũ như vậy, sự thật hay không cũng không quan trọng, chú muốn vắt kiệt giá trị cuối cùng của họ để minh oan cho mình sao? Tạm thời không nói đến việc tất cả những gì chú nói đều là suy đoán, cho dù là sự thật, chú định làm gì?"
Đới Lập Công hậm hực, "Chú cũng không canh cánh trong lòng nhiều năm như vậy, chỉ là khi gặc các cháu ở Châu Sơn mới khơi dậy nghi ngờ của chú. Những gì chú trải qua trong những năm này đều là những gì chú đáng phải chịu, sự nghiệp bị ảnh hưởng cũng không đáng tiếc, vì người như chú, thực sự không phù hợp để có quyền lực, thậm chí chú có thể tưởng tượng, nếu không có chuyện năm ấy, chú làm cục trưởng hoặc lên đến cấp bộ, chú vẫn không biết, sống chết không chỉ là hai chữ nói miệng, mà là đã được chỉ định cho riêng từng người, là số mệnh!" Ông ta thở dài, "Dù sao thì cũng đã có người chết, chú khó tránh khỏi trách nhiệm."Edit: FB Frenalis
"Vậy thì sao? Chú vẫn luôn theo đuổi?"
Cô gái đối diện có khuôn mặt thanh tú, ánh mắt trong veo và lạnh lùng, khóe miệng hơi nhếch lên, dưới khuôn mặt ngây thơ vô hại che giấu sự tức giận, phẫn nộ và áp bức.
Cô, dường như không quan tâm đến sự thật.
Không quan tâm Chu Sâm là ai, không quan tâm Chu Hiệt là ai.
Đới Lập Công nói, "Chú không có theo đuổi, chú chỉ muốn một sự thật mà thôi," ông ta cười chua xót, "Người ta nói đảng viên không được tin bất kỳ đạo giáo nào, chú làm không được," ông ta vỗ mạnh xuống bàn, dùng giọng nói gần như không nghe thấy, "Đây là nút thắt trong lòng chú."
Lưu Diễm có chút xúc động, cô bắt đầu tin rằng người đàn ông trước mặt không chỉ giả tạo, mà là thực sự đang cố gắng chuộc lỗi.
Cô đứng dậy, lại nhìn điện thoại, "Xin lỗi, cháu phải về rồi, chú cũng biết chúng cháu học sinh lớp 12 việc học rất nặng, lại sắp thi đại học rồi, cháu thực sự không giúp được gì cho chú."
Cô vội vàng muốn rời đi, Đới Lập Công cũng đứng dậy theo, thấy cô đeo cặp quai chéo, vội vàng hỏi ra câu hỏi mà ông ta vẫn luôn thắc mắc, "Cháu và Chu Sâm có quan hệ gì?"
Lưu Diễm sợ ông ta tiếp tục làm phiền, khi rời đi mới trả lời đại, "Bạn học."
Cô liếc nhìn ông ta, lúc này cô mới biết, nếu mình cố tình nói dối, người khác thực sự không thể nhận ra.
Cô nói, "Cháu và cậu ấy là bạn học."
*****
Buổi tối ăn ở một quán mì Lan Châu, Chu Sâm thấy Lưu Diễm ăn không tập trung, liền dùng đũa chạm vào tay cô.
Bàn ăn hơi rộng, Lưu Nhất và Chu Sâm ngồi cùng một bên, cậu bé vui vẻ đứng lên trên ghế, đưa tay ra, bắt chước Chu Sâm run run dùng đũa chọc vào Lưu Diễm, còn dùng giọng trẻ con nói, "Ăn thì ăn đi!"
Lưu Diễm hoàn hồn, dùng khăn giấy lau tay, liếc nhìn cậu bé, "Ngồi ngoan, lát nữa lại ngã bây giờ!"
Cô chọc chọc thức ăn trong tô, mím môi nhìn chằm chằm Chu Sâm.
Chu Sâm nhận ra, hỏi, "Sao vậy, không hợp khẩu vị sao?"
Lưu Diễm chống cằm lắc đầu, lẩm bẩm nói, "Em muốn ăn của anh."
Chu Sâm ngẩn ra một chút, sau đó đổi hai bát mì cho nhau, nếm thử một miếng, nhìn cô cưng chiều hỏi, "Vị không phải là giống nhau sao?"
Lưu Diễm cười khẽ, không nói gì.Cô ăn một miếng mì lớn, hỏi: "Nhất Nhất đi tái khám, sức khỏe có tốt hơn không?"
Chu Sâm gật đầu, "Em nhìn thấy nó tràn đầy năng lượng như vậy là biết không có vấn đề gì lớn, bác sĩ Hồ nói sức khỏe của Nhất Nhất đã tốt hơn, sau này lớn lên, nếu không có gì bất ngờ, sẽ giống như người bình thường."
Lưu Diễm "Ồ" lên một tiếng, nhìn Lưu Nhất với ánh mắt vui mừng, lại sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé.
"Hôm nay em về hơi muộn."Chu Sâm nói.
Mặc dù là câu trần thuật, nhưng lại mang giọng điệu nghi vấn.
"Ừm," Lưu Diễm dừng lại, "Không bắt được xe buýt."
Vừa nói, cô buông đũa xuống, đột nhiên đứng dậy hôn lên má Chu Sâm một cái, rồi nhanh chóng ngồi xuống.
Quán mì vắng khách, không ai để ý.
Chu Sâm ăn xong, cậu đặt đũa xuống, dựa lưng vào ghế, một chân duỗi thẳng một chân co lại, mỉm cười hỏi, "Sao vậy?"
Lưu Diễm lắc đầu, chỉ nói "Một nụ hôn thường ngày thôi."
Trong quán ăn yên tĩnh, chỉ có một chàng trai trẻ ở quầy tính tiền đang ngủ gật, nhà bếp và bên ngoài ngăn cách bởi một tấm rèm xám, bên trong có tiếng thì thầm rất nhỏ, đèn đường bên ngoài bị hỏng, thi thoảng lại có tiếng chó sủa.
Chu Sâm một tay xoa đầu Nhất Nhất, thong thả tận hưởng làn gió lạnh bên ngoài.
Gió mát thổi vào lòng người, vô tình, khóe miệng cậu nở một nụ cười như có như không.