Tần Tể Minh ít khi can thiệp đến chuyện của hắn, nhất là những chuyện liên quan đến mối quan hệ cá nhân giữa hắn cũng những người xung quanh khác.
Quân Yến Thanh ông cũng có biết, nhưng hắn không nghĩ sẽ có một ngày ông sẽ chủ động đề cập đến chuyện liên quan đến cậu như bây giờ.
“Yến Thanh, cậu ấy thì sao ạ?”
Ánh mắt ông nhìn hắn bỗng trầm xuống, hoài nghi hỏi: “Mối quan hệ giữa con cùng đứa trẻ đó rốt cuộc là gì?”
Cũng không phải vô duyên vô cớ ông lại rảnh rỗi đi hỏi đến vấn đề này, nếu không phải trùng hợp bắt gặp ánh mắt thâm tình của con trai mình nhìn người ta có khi ông đã không tin vào những lời suy đoán vớ vẩn ấy của Quân An Trạch.
“Con trai ngài rất có khả năng là đang thích em trai tôi.”
Tần Diệc Tẫn lãnh đạm nói: “Tụi con chỉ là bạn.”
Tần Tể Minh híp mắt, ông nửa tin nửa ngờ về câu trả lời của hắn nên đã hỏi lại: “Có thật không?”
“Thật!” Hắn gật đầu một cái chắc nịch, trong mắt không tồn tại bất kỳ một tia gợn sóng nào.
Ít nhất thì bây giờ cả hai vẫn chưa là gì với nhau cả, đối với cậu cả hai người chỉ đơn giản là bạn trúc mã, còn đối với hắn thì cậu lại là người mình đơn phương suốt mấy năm trời.
Lời hắn vừa nói với ông, cũng không thể tính là nói dối.
Tần Tể Minh nhìn hắn thêm một lúc lâu mới dời mắt, có lẽ Quân An Trạch đã không đúng về chuyện nghĩ con trai ông thích em mình.
Làm sao có thể được chứ, hai đứa nó lớn lên cùng nhau, nếu như thực sự thích thì từ sớm hắn đã biểu hiện rõ ra bên ngoài rồi, còn có thể che giấu lâu đến vậy sao?
“Có lẽ cha đã nghĩ nhiều rồi.”
Nói xong, ông mở ngăn tủ mình ra tìm kiếm một xấp hồ sơ vẫn còn mới tinh đưa cho hắn dặn dò: “Đây là dự án mới của công ty, con trở về xem kỹ trước đi rồi thứ sáu này cùng cha đi đàm phán.”. Đam Mỹ Sắc
Tần Diệc Tẫn cầm lên xem sơ qua một lượt, trông thấy tên đối tác là Phó Mộ Tiêu, hắn chợt nhíu mày.
Nếu hắn nhớ không lầm thì người này trước kia từng có chút tâm tư quá phận với cậu, cũng không biết đến tận bây giờ có còn tồn tại hay không?
Sau khi rời khỏi Tần Thị, Tần Diệc Tẫn ngay lập tức chạy đến Quân gia để tìm cậu. Thế nhưng đến được nơi mới biết, cậu sớm đã rời nhà đi ra ngoài.
Những ngày sau đó đều như vậy, việc liên tục dùng chung một lý do rất nhiều lần khiến hắn cảm thấy cậu đang tận lực né tránh mình.
Cho đến một ngày, hắn từ sáng sớm tinh mơ đã đến trước Quân gia đợi cậu bước ra. Quả nhiên, thời gian chỉ vừa mới điểm đúng sáu giờ, cậu đã theo thói quen lén la lén lút bước ra khỏi nhà.
Những tưởng ở gần đây không có sự xuất hiện của hắn, Quân Yến Thanh còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì vừa bước đến cổng đã đâm sầm vào ngực người ta.
Cậu có tật giật mình, sau khi nhìn được rõ ràng người trước mặt là ai đã nhanh chóng lùi lại phía sau mấy bước, lắp bắp hỏi: “Cậu, sao cậu lại ở đây?”
Sắc mặt Tần Diệc Tẫn trầm ngâm nói: “Cậu cố tình né tránh tôi!” Lời hắn nói không phải suy đoán mà là một câu khẳng định chắc nịch.
Cậu cười gượng gãi gãi đầu tự hỏi: “Có sao?”
Hắn không nói gì thêm, chỉ tiến lại đối diện gần sát mặt cậu để chất vấn: “Nói tôi biết đi Thanh, tôi đã làm gì sai với cậu sao mà cậu lại tránh né tôi như vậy?”
Có, cậu đã trộm mất nụ hôn đầu của tôi!
Nghe thì tưởng dễ nhưng thực chất lại rất khó để Quân Yến Thanh nói ra điều này. Cậu ngại mặt mũi, hơn nữa đây lại còn là trước cửa lớn Quân gia, cậu giữa thanh thiên bạch nhật đem chuyện đó nói ra lỡ chẳng may bị anh trai nghe được, sợ là sẽ rất khó xử.
“Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi không có tránh mặt cậu.”
Sau đó cậu cố gắng muốn bước qua nhưng giữa chừng tay lại bị Tần Diệc Tẫn giữ chặt lại cứng ngắc, không cho cậu rời đi.
Quân Yến Thanh gỡ tay hắn nói: “Bỏ tay tôi ra!”
Không nghĩ đến hắn vậy mà thực sự đã bỏ ra, kể cả khi cậu bước ngang qua mình hắn cũng không hề có hành động níu kéo.
Đợi một lúc, hắn bỗng từ phía sau cậu cất tiếng hỏi, thanh âm trầm thấp đầy nghi hoặc khiến cậu đứng hình vì bị hắn phát giác.
“Đêm đó, cậu vẫn còn thức ư?”
“Tôi…”
Nên nói thế nào đây, nói rằng đêm đó tôi giả ngủ và rồi bị động tiếp nhận nụ hôn của cậu sao?
Rất khó để nói thành lời.
Quân Yến Thanh đối mặt với tình xuống đầy khó xử này, không còn cách nào khác ngoài việc trốn chạy thật nhanh khỏi tầm mắt hắn.
Điều này làm hắn càng thêm khẳng định cậu lúc đó thực sự đang giả vờ ngủ, trong lòng vừa giận vừa sợ hãi.
Có lẽ lần sau hắn nên tìm một cơ hội khác để cùng cậu nói rõ ràng mọi chuyện hơn là tiếp tục để cậu tránh mặt mình thế này.
…
Chạy được một đoạn khá xa, Quân Yến Thanh ngừng lại một tay vịn vào tường thở dốc.
Đúng lúc này bỗng có một chiếc xe chạy ngang qua, người ngồi trong xe chỉ vừa nhìn thấy cậu liền kêu tài xế tấp vào bên lề.
Hắn ta hạ cửa kính xuống, đưa đầu ra mỉm cười nói: “Yến Thanh là em sao? Lâu rồi không gặp.”
Cậu ngơ ngác nhìn đối phương mất một lúc mới định hình ra được người đó là ai, là Phó Mộ Tiêu, hàng xóm cũ trước kia của cậu.
“Anh Mộ Tiêu, anh về nước khi nào vậy?”