Quân Yến Thanh trở về nhà, cậu giống như bị ma đuổi, vừa bước vào đã phóng một hơi lên trên phòng chẳng thèm ngó ngàng đến ai.
Quân Ngạn Diên xoa bên má đang bị bầm của mình, chỉ chỉ về phía cậu vừa chạy đi hỏi: “Nó lại bị sao nữa vậy?”
Quân An Trạch nhún vai, từ chối hiểu: “Sao anh biết được!”
“Thế đêm qua đến giờ nó đã ở đâu?”
Anh đay nghiến trả lời: “Còn chỗ nào khác ngoài nhà của tên nhóc Tần Diệc Tẫn kia nữa.”
Rõ ràng là hắn có ý đồ tiếp cận cậu rành rành ra đấy vậy mà bản thân cậu lại chẳng hề phát hiện ra, kể cả khi anh đã từng ẩn ý nhắc nhở đến điều đó rất nhiều lần.
Quân Ngạn Diên lục lại ký ức, cố gắng nhớ ra cái người mà anh đang nhắc đến rốt cuộc là ai. Qua một lúc, cuối cùng gã cũng ngờ ngợ, trong lòng trước đây cũng từng không ít lần ghi hận hắn.
“Họ Tần chết tiệt đó ấy à, tên đó tối qua vừa mới nhắn tin đe dọa em!” Gã mách.
Còn về nguyên nhân, theo gã có lẽ chính là về chuyện mình vô tình bỏ lạc cậu ở công viên giải trí.
Gã cũng không rõ cậu đã mò về bằng cách nào, đã vậy còn mò về đến tận nhà hắn ngủ hết một đêm.
Tối qua khi gã vừa về đến nhà, còn chưa kịp lên tiếng thanh minh đã bị anh cả lôi ra giáo huấn một trận vì cái tội dám dẫn cậu ra ngoài chơi khi chưa có sự cho phép của anh.
Đến bây giờ cả người gã vẫn còn ê ẩm vì những vết bầm tím đây này, Quân An Trạch ra tay chớ hề kiêng nể gì cả, đến cả gương mặt tiền đáng giá nhất của gã anh cũng không bỏ qua.
Sau câu nói của gã, anh không những không đứng ra bênh vực mà còn quay lại trách ngược lại gã.
“Còn không phải do em bỏ em út lại một mình sao? Hôm qua nếu không phải cậu ta tìm đưa nó về nhà thì không biết bây giờ đã lạc đến tận nơi nào nữa.”
Quân Ngạn Diên nhăn mặt nói: “Ai mà biết cái bệnh mù đường của nó lại nặng đến vậy đâu.”
“Giờ thì biết rồi đó, từ nay về sau em cũng đừng hòng dẫn nó ra ngoài thêm bất kỳ lần nào nữa.”
Quân An Trạch cấm tuyệt.
Gã đảo mắt nhìn lên trần nhà, đưa ngón trỏ lên ngoáy ngoáy tai mình khiến anh vô cùng ngứa mắt.
“Biết rồi biết rồi.” Gã cũng sợ lắm rồi.
…
Quân Yến Thanh vừa trở về phòng đã lập tức nằm dài trên giường, hồn cậu như bay lạc trên mây, thơ thẩn nghĩ đến chuyện tối qua.
Nụ hôn đó… cho đến tận bây giờ cậu vẫn còn nhớ rõ xúc cảm tồn tại khi hắn hôn mình.
Mặc dù bị người cùng giới hôn thế nhưng một chút chán ghét dành cho hắn Quân Yến Thanh cũng không có, thậm chí tim cậu còn đập rất nhanh.
Sống mười tám năm trên cuộc đời, đây là lần đầu tiên trải nghiệm qua cảm giác này khiến cậu cực kỳ bối rối. Cậu rất muốn được cho lời khuyên, nhưng lại không dám chia sẽ ra điều này với bất kỳ ai.
Anh cả nhạy bén như vậy, một khi cậu nói ra, anh chắc chắn sẽ nhận ra ngay người cậu đang nói đến là hắn. Anh hai thì khỏi phải nói, gã chính là một tên thần kinh thô, không hiểu cái gì là phong tình huống chi là khuyên với chả nhủ. Còn Hạ Trịnh thì… thôi bỏ đi, nó nhất định sẽ đi đồn chuyện này khắp nơi cho mà xem.
Quân Yến Thanh nghĩ mãi vẫn không tìm được cách, bực bội cầm gối đầu đập mạnh xuống giường không thương tiếc.
Tức chết cậu rồi, rõ ràng chỉ muốn yên ổn làm một tên cá mặn sống qua ngày mà tại sao lại cứ phải vướng vào rắc rối thế này?
Tình cảm là cái đếch gì chứ, cậu không cần!
Tần Diệc Tẫn cái đồ chết bầm kia cậu lại càng không cần!!
“Hắt xì!”
Tần Diệc Tẫn đang đi bỗng nhiên hắt hơi một tiếng rõ to, hắn xoa lấy chóp mũi, cũng không biết là ai đang nhắc đến mình.
“Thiếu gia, cậu cảm rồi?”
“Không phải, có lẽ là có người đang nói xấu tôi mà thôi.”
Thư ký nghe vậy mới yên lòng bước tiếp.
Tần Diệc Tẫn hôm nay không đến trường mà cùng thư ký bên cạnh cha mình đến công ty để bàn giao chút vấn đề về công việc.
Tuy rằng bây giờ hắn vẫn chưa can hệ nhiều đến công việc của gia đình, nhưng những thứ cần được biết đến hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Chuyện tiếp quản dù sao cũng là chuyện sớm muộn, hắn vẫn nên tập làm quen từ bây giờ.
Lên đến tầng cao nhất của công ty, tức phòng chủ tịch, anh ta gõ cửa ba cái rồi mở cửa bước vào bên trong.
“Chủ tịch, thiếu gia đến rồi đây ạ.”
Người đàn ông độ tuổi trung niên ngồi trên ghế xoay gật đầu, lưng vẫn đưa về phía họ nói: “Tôi biết rồi, cậu ra ngoài trước đi.”
“Vâng.” Nói xong anh ta liền ra ngoài, trước khi đi cũng không quên đem cửa khóa trái lại.
Tần Diệc Tẫn tự nhiên đi đến bộ bàn ghế cha mình thường dùng để tiếp khách ngồi xuống, thản nhiên rót cho mình một ly nước uống thấm giọng trước mới lên tiếng: “Có chuyện gì mà cha lại gọi con đến đây vậy?”
Cha Tần - Tần Tể Minh quay người lại đối diện với hắn, ông lạnh nhạt nhìn hắn đánh giá từ trên xuống dưới một lượt rồi nói: “Nhìn con như vậy, chắc không bị người quấy rối đâu nhỉ?”
Hắn nhíu mày nhìn ông đầy khó hiểu: “Ý của cha là sao?”
Ông lắc đầu thở dài nói: “Diệc Phàm bị biến thái quấy rối, hôm qua trở về nó còn khóc cả buổi trời một hai đòi nghỉ luôn ở nhà không muốn đi học.”
Tần Diệc Tẫn không ngờ nó cũng có ngày này.
Với bản tính láo toét của nó, đến giờ vẫn chưa bị ai tẩn cho một trận thật sự đã là may mắn. Bây giờ vô tình bị biến thái đeo đám như vậy, ngược lại còn có thể khiến nó an phận hơn một chút.
Nhưng nói gì thì nói, hắn vẫn lo lắng hỏi thăm một phen: “Rồi nó có bị làm sao không?”
“Không, có điều lần đầu tiên gặp chuyện này nên sinh ra sợ hãi mà thôi.”
Hắn chỉ “ồ” lên một tiếng, làm tròn trách nhiệm của một người anh trai quan tâm em mình xong cũng không nói thêm gì, dù sao tình cảm anh em hắn cũng không quá mặn mà.
Với tính cách của Tần Tể Minh, hắn không nghĩ ông gọi hắn đến tận đây chỉ để nói chuyện này nên đã chủ động hỏi rõ: “Phải rồi, ngoài chuyện này ra còn có chuyện gì nữa sao cha?”
“Đúng thật là còn một chuyện… về vấn đề giữa còn cùng đứa trẻ Quân gia kia.”