Quân Yến Thanh từ sớm đã quen biết Phó Mộ Tiêu, thậm chí còn trước cả Tần Diệc Tẫn.
Khi đó gia đình họ chỉ vừa dọn đến thành phố này để sinh sống sau một sự kiện đầy ám ảnh, cụ thể là gì cậu không nhớ rõ, chỉ biết bản thân khi ấy đã quên mất việc bản thân là người xuyên thư và một người rất quan trọng đối với mình.
Dường như cũng kể từ đó, mối quan hệ của cậu cùng Quân Phong mới bắt đầu phát triển theo một chiều hướng thậm tệ.
Gia đình Phó Mộ Tiêu khi đó chính là hàng xóm của cậu, hắn ta cũng là người bạn đầu tiên và duy nhất của cậu kể từ khi chuyển đến. Hắn ta đùm bọc, che chở cậu khỏi lũ trẻ bắt nạt, cùng cậu vui cùng cậu chơi, cho cậu cảm nhận được sự ấm áp.
Sự chuyển đi của hắn ta chính là điều khiến cậu phải cảm thấy nuối tiếc nhất tại thời điểm đó.
Đến tận bây giờ khi gặp lại cậu vẫn cảm thấy bồi hồi, nhớ nhung về quãng thời gian ấy nhưng tuyệt nhiên không xuất hiện bất kỳ một chút rung động nào như cậu đã nghĩ.
“Anh vừa trở về tuần trước, còn đang muốn tìm em không ngờ hôm nay lại có duyên thế này.”
Nói rồi hắn ta vẫy tay với cậu nói: “Em muốn đi đâu, lên xe anh đưa đi giùm một đoạn.”
Quân Yến Thanh khách sáo từ chối: “Dạ thôi em cũng sắp đến nơi rồi, không cần phải phiền đến thế đâu.”
Cậu rất ngại nhờ vả người lạ, cho dù đã từng là hàng xóm cũ nhưng đã lâu không gặp, mối quan hệ cũng không còn khăng khít như lúc ban đầu.
Phó Mộ Tiêu bị từ chối cũng không tỏ vẻ khó chịu, hắn nhìn cậu cười ôn nhu nói: “Vậy được, nhưng ít nhất em cũng nên cho anh xin phương thức liên lạc của mình để khi nào có dịp chúng ta cùng hẹn gặp mặt ôn lại chút chuyện cũ trước kia.”
Cậu ngây ngốc gật đầu “ò” một tiếng, cầm điện thoại hắn ta nhập số điện thoại mình vào rồi nói: “Đây là số điện thoại của em.”
Sau đó cậu lại tự thắc mắc, hơn chục năm không gặp hắn ta đột nhiên muốn cùng cậu ôn lại chuyện cũ. Bộ hắn ta nghĩ mình có khả năng nhớ để đào lại chuyện từ thuở nào để ôn cùng cậu sao?
Về những chuyện này không hiểu sao đầu óc cậu lại trở nên nhạy đến lạ, rất nhanh đã mang theo cảm giác hoài nghi đối với hắn ta.
Phó Mộ Tiêu tất nhiên sẽ không thể biết được những gì cậu đang suy nghĩ, hắn ta cười cười nhận lại điện thoại của mình cẩn thận lưu tên cậu rồi nhá máy vào số cậu.
Quân Yến Thanh có thể cảm nhận được điện thoại trong túi mình vừa rung lên.
Nhìn thấy cậu nhìn chằm chằm vào điện thoại, hắn ta cứ nghĩ cậu đang xem lại số điện thoại của mình nên nói: “Được rồi, đó là số của anh, em nhớ lưu lại nhé!”
Cậu gật gật đầu, có trời mới biết tâm tư cậu hoàn toàn không đặt ở lời hắn ta vừa nói. Vừa rồi điện thoại cậu rung lên cũng không phải vì cuộc gọi đến từ hắn ta mà là tin nhắn đến từ Tần Diệc Tẫn.
“Tôi biết cậu đang cố tình tránh mặt, nhưng tôi nghĩ có một số chuyện tốt hơn hết chúng ta nên trực tiếp đối diện thay vì cứ né tránh thế này.”
Như sợ cậu phải khó xử, hắn còn nhắn bồi thêm một câu.
“Cậu cứ việc suy nghĩ kỹ, khi nào thực sự cảm thấy sẵn sàng rồi thì chúng ta cùng nhau nói chuyện.”
Quân Yến Thanh đọc đi đọc lại một lúc vẫn không biết nên trả lời lại hắn thế nào, cũng không tự nhận thức được bản thân rốt cuộc có thể tiếp nhận tình cảm của hắn hay không?
Tạm thời cậu chỉ đọc mà không trả lời, đợi khi đến nhà Galvin cậu sẽ xin ít lời khuyên đến từ ông.
Galvin không có ý định sống tại đây lâu nên chỉ thuê tạm bợ một căn chung cư cao cấp gần khu trung tâm, ông đối với Quân Yến Thanh gần giống như trưởng bối, đến cả chìa khóa chung cư cũng dễ dàng tin tưởng giao cho cậu một chiếc.
Vừa đến nơi, cậu nghe thấy ông đang bận nói chuyện cùng một ai đó.
Dường như đang có người muốn tìm ông.
“Galvin, tên đó vẫn luôn tìm cậu khắp nơi, hôm nay còn vừa tìm đến tận nhà của tôi, sợ chết mất!”
Galvin rũ mắt nhìn xuống ảm đạm nói: “Vậy sao… rõ ràng chúng tôi cũng đã cắt đứt từ lâu rồi mà…”
“...”
Ông cảm thấy bội phục về sự kiên trì của gã đàn ông nọ. Thời gian trôi qua cũng đã gần mười hai năm, ông cũng đã phải lang thang vô định khắp nơi trong suốt mười hai năm trời chỉ để trốn tránh, không ngờ ông ta lại bám dai đến như vậy.
Rồi đột nhiên ông đưa mắt nhìn về phía cậu, cười như không cười nói: “Nghe lén là không tốt đâu, bé con.”
Quân Yến Thanh không ngờ đến việc sẽ bị ông phát hiện, nhanh chóng bước ra đứng trước mặt ông ngượng ngùng nói: “Xin lỗi chú Galvin, con thực sự không cố ý nghe lén đâu.”
Galvin xoa đầu cậu: “Được rồi, chú cũng không có trách con.”
“Mau vào trong thôi, chú có làm đồ ăn sáng, con có muốn ăn cùng không?”
Cậu gật đầu lia lịa đáp: “Muốn ạ.”
“Vậy thì chờ chú một lúc.” Nói xong ông bước vào phòng bếp làm thêm cho cậu một phần ăn sáng.