Phần Mềm Bí Mật

Chương 138: Cầm thú



Cầm thú! Cô rốt cuộc không nhịn được chứ gì!

Mộ Linh xấu hổ đến mức muốn tìm cái hố chui vào, sau đó chôn vùi chính mình.

Nghe thấy Thiệu Vanh cùng Omega kia nói chuyện, nàng biết hẳn là đã đến lúc kết thúc.

Đang chuẩn bị đứng dậy, thu dọn uế vật trên người.

Nào ngờ, nằm nghiêng trong tủ quần áo chật hẹp rất khó chịu, toàn bộ thân thể đè lên đùi phải rất lâu, một chân bị đè tê rần chết lặng.

Vừa động đậy, bên trong giống như có vô số con kiến gặm cắn tê ngứa khó nhịn, căn bản không động đậy được chút nào, chỉ có thể cứng đờ tại chỗ chờ đùi phải lưu thông máu.

Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, Mộ Linh hoảng loạn khép chân trái lại, ít nhất phải che đi vùng kín đáo nhất của Omega, nhưng vẫn bị Thiệu Vanh nhìn thấy một màn bất kham vừa rồi. Mới vừa ngẩng đầu, liền đối diện ánh mắt khiếp sợ của Thiệu Vanh.

Thiệu Vanh cong lưng, vừa định nâng người dậy, đã bị mùi dâm thủy xộc đầy mũi.

Chua lét, nhưng hút vào trong xoang mũi lại có một tia sữa đặc ngọt ngào.

Trong lòng nhảy dựng, nhục hành mới vừa thực tủy biết vị lại có xu thế ngẩng đầu bên trong quần.

Tâm phải tĩnh, không được cửng, không thể có suy nghĩ đó với mẹ của Mộ Nguyệt.

Thiệu Vanh khắc chế đè nén bản năng, ngừng thở đỡ lấy bả vai Mộ Linh, nhẹ nhàng kéo người từ dưới tủ lên.

"Hừ ~"

Mới vừa mượn lực đứng lên, đùi mềm như bông, một chút lục đều không có, chân phải không còn dùng được tê tái đau đớn.

Mộ Linh nhăn mặt rên ra tiếng, ngã vào người Thiệu Vanh, trông cứ như chủ động bổ nhào vào trong lòng ngực Alpha.

"Chân...... Ưm ư...... Chân tê quá."

"A, không sao, để tôi đỡ chị."

Omega dựa vào lòng nàng, Thiệu Vanh không biết nên đặt tay ở chỗ nào.

Rũ mắt nhìn lại, lễ phục vừa rồi bị kéo đến mông bỗng bị kéo hết lên, cái mông mẩy trắng mịn thoáng chu lên, bị nàng nhìn thấy rõ ràng.

Bên trên hai cánh mông mỡ mềm mại là hai hõm mông, hai bầu thịt mông kẹp lấy kẽ mông hút mắt người, có thể tưởng tượng đến sâu trong đó là suối nguồn lệnh người vui vẻ thoải mái của Omega.

Thiệu Vanh kêu khổ không ngừng, hít một hơi thật sâu, nghiêng mặt sang một bên, tầm mắt hướng về bãi chất lỏng trắng đục khả nghi dưới tủ quần áo.

Duỗi tay sờ đến váy trên eo Mộ Linh, kéo xuống dưới định che khuất thứ gì đó không nên nhìn.

Lễ phục vốn được tạo thành từ chất liệu mỏng manh mềm mại thoáng khí, hơn phân nửa là để tạo dáng chứ không phải thực dụng.

Cứ lặp đi lặp lại, cởi rồi mặc, mặc rồi cởi, hết cuốn lên rồi lại kéo xuống.

Dưới bàn tay hoảng loạn thừa sức của Alpha.

Vải dệt yếu ớt rốt cuộc không chống đỡ nổi, "Rẹttt" một tiếng, rách một mảng lớn ngay eo.

"Cô! Cô!"

Biến cố đột nhiên ập tới làm Mộ Linh vừa sợ vừa tức, đêm nay đủ sắc màu cảm xúc bị đảo loạn với nhau cơ hồ biến thành màu xám xịt.

Sau khi sắc mặt thay đổi mấy lần.

Nàng đã tức giận tới cực điểm, giáng một cái tát lên mặt Thiệu Vanh.

"Cầm thú! Rốt cuộc không nhịn được đúng không?! Uổng cho tôi trước đây còn tưởng rằng cô ít ra một nửa vẫn là người chính trực!"

"Tiểu Nguyệt, tôi, còn có Omega vừa rồi nữa, đều bị cô lừa gạt ăn sạch sành sanh!"

Mộ Linh miễn cưỡng tự mình đứng thẳng, nhưng vẫn loạng choạng, một giây mất thăng bằng liền té ngã ra đất.

Thiệu Vanh vội đỡ lấy người.

Chau mày giải thích: "Chị hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn giúp chị kéo váy xuống, không ngờ lại......"

"Xin lỗi."

"Xin lỗi á? Tôi không tin," một chuỗi dài nước mắt từ đuôi mắt chảy xuống, Mộ Linh giận đến run giọng, "Cô cố ý thì có!"

Váy vừa bị xé rách, nửa vạt váy bên dưới đã không còn, cơ hồ làm lõa lồ toàn thân Omega.

Âm mao mềm nhuyễn, vùng chữ Y cũng thấy được rõ ràng, Thiệu Vanh vội cởi áo khoác quấn lên eo Mộ Linh, thở dài một hơi, "Tôi thật sự không cố ý mà."

"Xé rách váy chị là ngoài ý muốn, tôi sẽ đền cho chị, bây giờ chị thế này cũng không tiện đi ra ngoài, bằng không để tôi chở chị về trước đi."

Mộ Linh dần dần bình tĩnh lại giơ tay lau đi nước mắt ở đuôi mắt, mắt và mũi đều hồng hồng, rõ là dáng vẻ vừa bị ăn hiếp.

Ấn tượng hiện giờ của nàng về Thiệu Vanh là vô cùng không tốt.

Cho dù vừa rồi là chuyện ngoài ý muốn, là nàng hiểu lầm, nhưng chuyện Tiểu Nguyệt, chuyện Omega kia, là nàng tận mắt chứng kiến.

Mộ Linh lạnh lùng nói: "Không cần cô chở, tôi tự mình về được." Đùi phải đã khôi phục, nàng xoa xoa cơ bắp, lảo đảo kéo cửa đi ra ngoài.

Sau cao trào, chân nàng như cua chân mềm.

Nhưng Mộ Linh vẫn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, vẫn khởi động hai chân run run, nhích từng bước đi về phía trước.

Thiệu Vanh cực không yên tâm đi theo phía sau, đi theo trông chừng tới hầm gara.

Mộ Linh vừa định mở cửa ghế lái đã bị Thiệu Vanh ngăn cản.

Alpha bất đắc dĩ nhéo thái dương khuyên bảo, "Chị thế này tôi không yên tâm được, nếu chị lái xe mà xảy ra chuyện gì thì tôi không biết phải ăn nói thế nào với Mộ Nguyệt."

Mộ Linh hung hăng trừng nàng liếc một cái, cũng không cậy mạnh, trầm mặc đi sang ghế phụ.

°° vote đi bé °°

Có thật là lên xe chỉ để đưa về không 🌝🌝🌝.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv