Cao trào phun nước, mở cửa tủ.
"Ứm......"
Nước mắt Kiều Linh rơi lã chã, xẹt qua thái dương mướt mồ hôi, thấm hết vào kẽ tóc.
"Sắp...... Sắp ra...... Ứhhh......"
Hai chân đè trên vai Thiệu Vanh bắt đầu co giật, mu bàn chân banh thẳng tắp, không thể chịu nổi mà run rẩy.
Tiểu âm hộ trơn ướt bỗng siết chặt, khít tới nổi Thiệu Vanh cũng không động được.
Nàng nhận ra cơ thể Omega đã bên bờ cao trào, bắt đầu cắm rút phầm phập, lúc rút ra chỉ để lại quy đầu tròn bít lại huyệt khẩu, sau đó hung hăng giã xuống lút cán.
Bởi vì tư thế từ trên xuống dưới xỏ xuyên qua, hung hăng đâm vào tới hoa tâm mềm mại của Kiều Linh.
Trong khi đâm thủy dịch như không ngăn được phun ra từ huyệt khẩu, xối ướt bụng nhỏ nàng.
"Ớ ~~ hớ ớ ớ ~~~"
Thiệu Vanh thở hồng hộc, máu chảy ngược dòng lên, làm mặt nàng nóng bừng đỏ rực.
Dương vật bị hoa huyệt phản đòn siết chặt, khoái cảm mãnh liệt leo lên từ thắt lưng.
"Ha ~~ Sắp bắn ~~"
Có lẽ bởi vì bị nhìn trộm, hôm nay tinh quan đặc biệt buông lỏng.
Đưa đẩy mấy chục cái, hai quả trứng trứng đã bơm ra đại lượng tinh dịch, từ mã nhãn khẩu bắn vụt ra ngoài.
"Ha ~~ ha ~~~ ha ~~"
Thiệu Vanh không hề động, giữ nguyên tư thế, nhục hành vùi vào huyệt, bắn tinh nóng hổi vào lỗ Kiều Linh.
Kiều Linh co thắt lại một chút, kẹp chặt hai chân, dùng âm thanh hờn dỗi hơi khàn nói: "Nóng quá, ưm......"
"Tôi rút ra đây."
"Không được!" Kiều Linh cự tuyệt cũng nhanh, "Cưng đừng nhúc nhích."
"Cứ cắm như vậy một hồi đi ~"
Omega dính người như vậy, Thiệu Vanh cười cười, thả hai chân trên đầu vai xuống, sửa thành đặt trên eo.
Cúi đầu hôn chụt lên môi Kiều Linh.
Đợi một hồi, Thiệu Vanh nâng eo rút ra.
Tiếng "Òm ọp òm ọp", tinh đặc hỗn hòa cùng dâm thủy tràn ra từ huyệt khẩu, "Phụt" một tiếng, một đống nước màu trắng đục chảy ra, dính nhầy nhụa lên mông tròn của Kiều Linh.
"Ưm! Cưng đừng nhìn!"
Kiều Linh hai tay che mặt, da mặt hơi mỏng nóng bừng bừng.
Thiệu Vanh lấy khăn giấy chà lau sạch sẽ thể dịch của hai người.
Thời gian có chút gấp gáp, nàng giúp đỡ Kiều Linh vô lực mặc lại quần áo chỉnh tề, thu thập đầy đủ, xử lý sạch sẽ vết bẩn bất cẩn làm rơi vãi trên sô pha.
Máy lọc không khí kêu rè rè lọc đi mùi tin tức tố, dùng quạt thổi bay mùi nồng nặc trong phòng ra bên ngoài.
Thân hình Omega uể oải, không đứng thẳng nổi dựa vào người Thiệu Vanh.
Hai người đứng ở cửa.
Thực nhanh...... Đã đến thời điểm chia ly.
"Vanh Vanh......"
Kiều Linh nỉ non, gọi nhũ danh này một cách lưu luyến, "Lát nữa em phải theo A Hàm về chủ thành."
Dừng một lúc, biểu tình do dự tan đi.
Trong mắt vương màu u buồn phức tạp, nói tiếp, "Em luôn mong theo đuổi sự nghiệp ở chủ thành, cho nên em...... Em không thể từ bỏ nó được, vừa rồi chị cũng đã nói với A Hàm, chị có sứ mệnh canh gác Đông Nguyên Thành, vô pháp rời đi. Em...... Em cũng vậy."
"Chuyện trước đó, cho em xin lỗi," Kiều Linh ôm Thiệu Vanh, không muốn rời xa nàng, "Cho đến khi lần thứ hai nhìn thấy chị, tim em lại bắt đầu rung động vô chừng."
"Em cũng đã nghĩ kỹ rồi...... Em xin lỗi."
"Tuy nói thế này...... Rất vô sỉ, nhưng...... Chị có thể chờ em được không?"
Thiệu Vanh nhìn chăm chú làm nàng có chút tâm loạn, ngữ tốc nhanh vài phần, "Em biết chị là một Alpha rất ưu tú, cũng tin rằng nhất định sẽ có người khác theo đuổi chị."
Nàng nhìn Thiệu Vanh, hai mắt ôn hòa, "Em lựa chọn sự nghiệp, nếu chị bị người khác đoạt đi rồi, cũng là em sai."
"Nhưng em mong chị cho em một cơ hội."
Nói xong, Kiều Linh cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều, "Đây là chuyện mà đêm nay em vẫn luôn tìm cơ hội để nói với chị."
Thiệu Vanh hiểu ý Kiều Linh.
Con người ta ai cũng có quỹ đạo sống của riêng mình, nếu không phải nàng mạnh mẽ miễn cưỡng, Kiều Linh vốn đã đi trên con đường mà nàng nên đi.
Nàng cũng không hy vọng, Kiều Linh vì nàng mà từ bỏ con đường đó.
Chỉ cần nghĩ như vậy, tình thế liền sáng tỏ hơn nhiều.
"Được," Thiệu Vanh gật gật đầu, "Tôi hy vọng em sẽ ổn."
"Khi nào rảnh hãy đến thăm tôi, thăm Đông Nguyên Thành." Kiều Linh ôm chặt Thiệu Vanh, hôn lên môi Alpha chụt một cái.
"Vanh ngốc."
Omega mở cửa đi rồi.
Thiệu Vanh đứng tại chỗ bỗng thở dài, đột nhiên có chút mất mát.
Ngay sau đó nàng nhớ tới một chuyện khác càng quan trọng hơn, chạy nhanh đến trước tủ quần áo, mở cửa ra.
"Mộ nữ sĩ...... Úi......" Nàng nhìn một màn trước mắt, hít hà một hơi.
Mộ Linh nằm dựa vào tủ quần áo, nửa nghiêng người, lễ phục cuốn tới mông, hai chân bắt chéo hơi dang rộng, có thể từ khe hở nhìn thấy một ít chất lỏng màu trắng đục bết cùng lông đen nhánh.
Thiệu Vanh ngoảnh mặt đi, tận lực không nhìn hạ thể Omega.
"Nhìn cái gì mà nhìn!" Mộ Linh có chút khí nhược, mặt xấu hổ đến đỏ bừng.
"Còn...... Còn không mau kéo tôi dậy!"
°° vote đi bé °°
Mắc cỡ quá chị Linh ơi 🥺🥺🥺.