Phần Mềm Bí Mật

Chương 139: Mất khống chế



Tình thế dần dần mất khống chế, Mộ Linh......

Thiệu Vanh ngồi trên ghế lái gọi điện cho Trịnh Thước.

Nàng giải thích, Mộ Linh không được khỏe, nàng phải đưa người về nhà ngủ, còn Mộ Nguyệt cảm phiền Trịnh Thước chăm sóc hộ, hảo hảo đưa người ta về nhà.

Bên kia, Trịnh Thước nhận được điện thoại hai mắt khiếp sợ, âm thầm mắng nhiếc Thiệu Vanh, vì cùng Mộ Linh yêu đương vụng trộm mà cư nhiên không thèm giả vờ, còn nhờ nàng đi trông trẻ. Tức giận thiếu chút nữa đập luôn điện thoại, cuối cùng chỉ có thể nuốt cục tức xuống, hảo hảo chiếu cố Mộ Nguyệt.

Coi như cái giá phải trả khi ngủ với Thiệu Vanh đi vậy, top nhún Trịnh Thước tự an ủi.

......

"Phía Mộ Nguyệt đã an bài xong rồi."

Thiệu Vanh nhìn về phía Mộ Linh, đối phương chỉ nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng xem như trả lời.

Nàng thở dài, hôm nay xem ra đắc tội lớn với người ta rồi.

Không nói thêm chút lời dư thừa nào, nổ máy xe, chạy về địa chỉ nhà mà Mộ Linh nói.

Yến hội cách Mộ gia khá xa, đi xe hết một giờ đồng hồ.

Thiệu Vanh chuyên chú lái xe, lái cực êm, không một chút xóc nảy, người bên cạnh cũng không nói lời nào, bên trong xe bầu không khí thập phần an tĩnh.

Lộ trình đã qua nửa, Thiệu Vanh do dự mãi.

Thầm sửa tới sửa lui lời giải thích hết mấy lần, rốt cuộc thử thăm dò nói ra miệng.

"Mộ Linh nữ sĩ, chuyện tối nay thật sự rất xin lỗi chị, dù là ở nhà kho hay là phòng thay quần áo, đều là tôi sai."

"Còn chuyện Mộ Nguyệt, thực ra giữa bọn tôi không phải quan hệ yêu đương như chị nghĩ, chỉ là...... Quả thật có chút tiếp xúc thân mật, đó là, là, ừm, bí mật giữa hai chúng tôi."

"Em ấy còn trẻ như vậy, sau này nhất định sẽ gặp được Alpha ưu tú hơn, cho nên tôi sẽ không chủ động bám lấy em ấy, chị yên tâm đi."

Nói xong vài câu ngắn gọn, cứ như thể đều tan vào màn đêm, hết thảy đều trở lại yên tĩnh, chỉ có tiếng ô tô xé gió chạy đi.

Chờ đợi một hồi, bên ghế phụ không thấy trả lời,

Thiệu Vanh nghi hoặc nghiêng đầu nhìn lại,

Mộ Linh hiển nhiên đã ngủ quên, tóc hỗn độn dán lên khuôn mặt, ngủ nhan điềm tĩnh đập vào mắt Thiệu Vanh.

Đôi khi có ánh sáng bên đường chiếu vào bên trong xe, xẹt qua má Omega.

Một màn này làm cho tâm hồn xao động kia cũng bình lặng trở lại.

"Ngủ rồi sao."

Khóe môi nàng nhếch lên, nhỏ giọng nói.

Cuối cùng cũng đến nơi.

Thấy Mộ Linh ngủ rồi, Thiệu Vanh cũng không muốn quấy nhiễu nàng, xuống hầm gara tìm chỗ đỗ xe.

"Về đến nhà rồi, Mộ Linh, chị dậy đi."

Thiệu Vanh nhẹ giọng gọi, thấy người không phản ứng, vì thế giơ tay lay lay vai đối phương.

Mộ Linh vẫn không tỉnh dậy.

Làm sao ấy nhỉ, nàng nhíu mày, giơ tay dùng mu bàn tay chạm vào mặt Omega.

"Nóng quá, chẳng lẽ phát sốt?"

"Mộ Linh, đừng ngủ nữa, hình như chị bị bệnh rồi, tôi đưa chị về nhà uống thuốc."

"Ưm...... Tôi không cần......"

Omega nghiêng người, gian nan mở mắt, nhìn thấy mặt Thiệu Vanh liền theo bản năng lên án, "Cô lại ăn hiếp tôi."

Nước mắt lại rơi xuống không kìm nén được.

Mộ Linh dáng vẻ ủy khuất, gương mặt đỏ bừng, thở hồng hộc mắng: "Đồ khốn, đồ cầm thú."

Hình như có gì đó không ổn?

Thoạt nhìn không giống như phát sốt, Thiệu Vanh có điểm nghi hoặc, cảm giác quái quái, nhưng cũng không thể nói là không ổn ở chỗ nào.

"Khó chịu quá...... Cô, cô đỡ tôi ra sau xe đi."

Trong lúc nói chuyện, Mộ Linh bắt đầu thở phì phò ngắt quãng.

Thiệu Vanh vội vàng xuống xe, từ ghế phụ đỡ người ra hàng phía sau ngồi.

Xe của Mộ Linh là loại xe thương gia, không gian hàng phía sau thập phần rộng rãi thoải mái.

"Cô, cô cũng ra sau đi."

Dù không rõ nguyên do nhưng Thiệu Vanh vẫn vòng ra sau ngồi phía bên kia.

Nàng có chút lo lắng cho thân thể Omega, đến gần nói: "Mộ Linh, tôi cảm thấy chị không ổn lắm đâu, bằng không tôi đưa chị về phòng ngủ nhé."

"Hả? Cô muốn...... Muốn vào nhà tôi sao?" Omega trừng lớn hai mắt, hai má ửng hồng càng thêm kiều diễm, mềm nhũn ngã vào người Thiệu Vanh, dáng vẻ không thể tin được.

"Chúng ta, chúng ta đang yêu đương vụng trộm, đương nhiên không thể để Tiểu Nguyệt biết."

"......" Thiệu Vanh sửng sốt một lúc lâu, chậm rãi thốt ra câu hỏi,

"Hả?"

Cái...... Tình huống gì thế này?

Yêu đương vụng trộm gì chứ?

Nàng nhanh chóng kiểm tra trạng thái của Mộ Linh, ngoại trừ thân thể có hơi nóng thì không có vấn đề gì khác.

Rất nhanh.

Nàng bắt được trong không khí một tia khác thường.

Bên trong không gian xe kín, mùi sữa đặc càng ngày càng nồng, nói cách khác...... Tin tức tố của Mộ Linh đang dần mất khống chế.

Nàng bắt lấy vai Omega, xem phía sau.

Tuyến thể sau cổ cư nhiên cực độ sung huyết, vừa sưng vừa đỏ.

Mặt trên còn lưu lại vết Thiệu Vanh cắn không lâu trước đây.

"Sẽ không...... Chứ?"

Thiệu Vanh sắc mặt quái dị, dường như nàng đã biết nguyên nhân -- Mộ Linh giống như......

Động dục......

"Thôi chết."

Nàng nháy mắt đầu to như thúng, nhất thời sững sờ tại chỗ không biết phải làm sao.

Vốn đã hiểu lầm sâu sắc với Mộ Linh, tình hình bây giờ lại càng như cuộn chỉ rối.

"Hô ~" Thiệu Vanh lấy lại bình tĩnh, nhỏ giọng dỗ dành, "Mộ Linh, thuốc ức chế dành cho Omega các chị ở đâu, để tôi đi lấy?" Mộ gia có 2 O, nhất định có thuốc dự phòng.

Nhưng không ngờ, Mộ Linh trực tiếp nhào tới cào cổ áo nàng, "Không được! Cô đừng hòng chạy thoát!"

Một bàn tay lành lạnh trực tiếp vói vào trong vạt áo sơmi, sờ lên cơ bụng Thiệu Vanh.

"Khó chịu, hưm ưm ~~" Omega ngồi phịch lên người nàng, chủ động ngoáy mông cọ nàng, "Tôi còn chưa làm với cô đâu."

°° vote đi bé °°

Chú chim non 🐦 to bự kia, đứng lại liềng cho chị 👇👌.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv