Âu Văn Phú không đồng ý, nói: "Cũng không nên có nói như vậy! Chúng ta ở trong vòng tròn này, cũng chỉ có thể Mục Vũ Phi là trấn trụ được yêu nghiệt này mà thôi."
"Nhưng như vậy cũng vẫn là quá sớm rồi. Việc kết hôn này còn chưa có được nửa năm đâu đó, vậy mà đứa nhỏ cũng đều có rồi, lại còn là hai đứa nhỏ nữa chứ!"
Vũ Thiên gắp thức ăn cho Mục Vũ Phi, cúi đầu cười nói: "Chờ đến khi các cậu gặp rồi, liền sẽ phát hiện, ngoại trừ việc kết hôn và sanh con, bằng không loại phụ nữ này rang buộc không bền chắc đâu."
"Cái bộ dạng lả lơi này của cậu, ngược lại đúng là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy đó." Âu Văn Phú xoa xoa đôi bàn tay lên trên cánh tay đang nổi da gà.
Lý Ngọc Nhiêu thấy ngồi không nổi nữa, liền nói một tiếng cáo từ, rồi đứng dậy bước đi.
"Thế nào, em có hài lòng hay không?" Vũ Thiên hỏi.
"Cũng tạm được! Em còn tưởng rằng tâm lý kháng cự lại sự đả kích của con bé này rất mạnh cơ đấy." Mục Vũ Phi nói có chút khinh thường.
?
?
Tâm địa có năng lực. Mùa đông năm nay là một mùa đông đặc biệt khác thường. Khắp đất nước Trung Quốc, từ Bắc đến Nam, đầy trời đều là những bông tuyết lớn rơi xuống. Tai họa của tuyết làm cho đại bộ phận quốc lộ lẫn đường sắt đều bị phong tỏa. Ngay cả sân bay cũng đều phải liên tiếp hủy bỏ hàng loạt các chuyến bay do thời tiết tồi tệ như vậy.
Xét thấy thời tiết càng ngày càng tồi tệ nhiều hơn, đại học A trước tiên cho các học sinh được nghỉ học. Khi Thượng Duyên trở lại trường học để thu dọn đồ đạc, thì cô đã nhìn thấy Mục Vũ Phi đang lén lút trốn tránh ở trong rừng cây nhỏ ở gần khu ký túc xá, sợ hãi rụt rè, nhìn ravchung quanh.
"Cậu làm gì vậy? Chụp ảnh gián điệp à?" Thượng Duyên cau mày túm lấy Mục Vũ Phi từ trong rừng cây lôi ra ngoài, càng không ngừng phủi đi những bông tuyết rơi xuống ở trên người Mục Vũ Phi.
Mục Vũ Phi thở dài một hơi, thất bại ngồi xổm xuống ở trên mặt đất nói: "Ngay cả cậu cũng đều có thể phát hiện ra tớ như vậy, xem ra là tớ không có cách nào để trốn chạy được rồi."
Thượng Duyên vừa nghe thấy việc này tuyệt đối cảm thấy khó hiểu. Thượng Duyên học theo bộ dáng của Mục Vũ Phi, cũng ngồi xổm xuống, có chút hăng hái hỏi xem đến cùng là có chuyện gì xảy ra.
Hóa ra Vũ Thiên và Mục Vũ Phi đã ký kết rất nhiều điều quy ước cam kết bất bình đẳng. Mục đích là muốn Mục Vũ Phi không lại làm một số những chuyện khác người nữa, tận lực cam đoan không làm tổn hại đến đứa nhỏ. Tuy rằng Mục Vũ Phi liên tiếp phá giới, nhưng mà cơ bản là vẫn còn ở trong phạm vi bảo hộ của Vũ Thiên. Nhưng mà ngay tại ngày hôm qua, khi Mục Vũ Phi đang đi hóng gió thì liền chạy đến bên hồ trong biệt thự để chơi. Cô phát hiện ra mặt hồ bóng loáng giống như kính, liền không nhịn được mà chơi trượt băng ở trên mặt hồ, làm cho quản gia Nam Mộc sợ tới mức vội vã hô to cẩn thận. Mục Vũ Phi vốn dĩ giữ thăng bằng không được tốt liền bị một tiếng thét đầy kinh hãi này làm cho bị kinh sợ. Cô liền bị giật mình một cái liền vừa ngã vào bên trong một đống tuyết. Cũng may lớp tuyết đọng đủ dày, cho nên cô lại đứng lên giống như người không có việc gì vậy, lại tiếp tục trượt băng đi đến bên người quản gia.
Quản gia Nam Mộc tuổi cũng đã cao rồi, tuy rằng cũng đã từng trải qua sóng to gió lớn không ít, nhưng trải qua lần bị hù dọa này lại không được như vậy, thân mình của ông liền mềm nhũn ra, tuyệt đối hôn mê bất tỉnh.
Mục Vũ Phi bởi vì chuyện này nên đã bị Vũ Thiên nhốt vào trong căn phòng nhỏ màu đen, để cho cô ngồi ở trên ghế úp mặt vào tường sám hối hai giờ. Chuyện này thì cũng không có vấn đề gì, mấu chốt chính là nửa giờ sau, khi Vũ Thiên sợ rằng anh đã trách phạt cô quá nặng, chuẩn bị đại xá thiên hạ, thả Mục Vũ Phi đi ra, thì đã nhìn thấy Mục Vũ Phi đang ngồi ở trên ghế rất là vui vẻ, dùng bàn phím máy vi tính chơi đùa chạy như bay. Thân mình của cô còn chuyển biến nhấp nhô lên xuống theo xe chạy. Có đến vài lần Mục Vũ Phi thiếu chút nữa thì đã ngã từ trên ghế xuống! Trong nháy mắt, Vũ Thiên mặt liền tái đi vì tức giận rồi!
Đến lúc này, Vũ Thiên cho dù là đi tới chỗ nào cũng đều phải kèm Mục Vũ Phi ở bên người của mình. Anh hận là không thể buộc Mục Vũ Phi ở trên dây lưng quần suốt 24 giờ liền trong ngày, thì xem ra mới cảm thấy an tâm.
Thượng Duyên thở dài. Cho tới nay, mọi người đều cho rằng đại thần ai cũng xung khắc, thực không nghĩ tới đại thần vậy mà cũng có khắc tinh. Chẳng qua nếu như theo như lời nói kia của Mục Vũ Phi là thật, thì có thể nói là, đại thần cũng đang ở trường học sao? Thượng Duyên nhìn phải trái chung quanh, nhưng lại không phát hiện thấy bóng dáng của Vũ Thiên đâu.
"Đừng tìm nữa! Anh ấy đi gặp giáo sư để giao luận văn tốt nghiệp rồi. Anh ấy nói tầng lầu rất cao, cho nên muốn tớ chờ anh ấy ở chỗ này." Mục Vũ Phi bĩu môi.