Khóe miệng của Âu Văn Phú và Hứa Nhân đều như bị rút gân. Cô nhóc kia quá là không cần mặt mũi rồi, lại còn nói đến thành quả lao động nữa sao? Cô vừa mới cho người đánh, nhưng mà tin tức cũng không thể nào lưu thông nhanh đến như vậy chứ. Thế này không phải là rõ ràng muốn Lý Ngọc Nhiêu ra mặt, đến hiện thân thuyết pháp, để cho Mục Vũ Phi cô ra tay sửa trị Lý thị, cho Vương Doãn Đức tìm một cái cớ không thoải mái hay sao? Nhưng lại kéo bọn họ lên để làm đệm lưng. . .
Vũ Thiên lạnh nhạt nói: "Bị lợi dụng lâu, thành thói quen."
Hai người lệ rơi rồi. Giàu có là phải cho đi.
Dùng lời nói của Mục Vũ Phi để nói, ba người đàn ông này đều là người có tư sắc thượng thừa. Bọn họ vừa đứng lại một cái, lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người rồi. Trận chiến có lớn đến thế nào đi nữa, thì chỉ số thông minh của Lý Ngọc Nhiêu cũng không thể thuần thục, không phải suy nghĩ Lý Ngọc Nhiêu sẽ không hiện ra! Âu Văn Phú và Hứa Nhân cũng không có toan tính tham gia, nhưng mà Mục Vũ Phi đã nói rõ, chính là khó chịu bọn họ vừa mới rồi xem cuộc vui với khí thế ngất trời như vậy, nhất là Hứa Nhân, còn mang theo cô em gái nhà mình đến để dò xét cô.
"Đến đây đi nào! Quán lẩu nhà này có món óc heo ăn rất ngon đấy. Ông xã nhà tôi cũng đã nói rồi, ăn cái gì bổ cái ấy! Hai vị đàn anh hãy ăn nhiều một chút đi, tôi đây là đặc biệt gọi món ăn này cho hai người đó!" Mục Vũ Phi ân cần gắp thức ăn cho hai người.
Vũ Thiên nhìn biểu tình của hai người kia khóc không ra nước mắt, tâm tình đột nhiên liền liền cảm thấy phấn khởi lên. Anh phải thừa nhận, cô vợ nhỏ nhà mình có cái vẻ cực kỳ đắc ý khi khiến cho người ngoài phải cam chịu, thật sự là rất có phong phạm giống anh.
"Hiếm khi thấy được Phi Phi đối với hai người tốt như vậy. . ."
Những lời nói còn thừa lại, Vũ Thiên cũng không nói ra, nhưng mà đủ để cho hai người đàn ông cầm lấy chiếc đũa chọc chọc vào bộ óc heo đã được nấu chín kia. Không mất thời gian lâu lắm, chỉ một lát công phu liền đã chọc bộ óc heo thành tổ ong vò vẽ. Âu Văn Phú cảm giác dạ dày của mình nổi sóng ba đào mãnh liệt. Nếu còn tiếp tục như vậy, chắc chắn là anh đều phải nhổ ra rồi. Âu Văn Phú uống một ngụm bia để đè ép cái cảm giác ghê tởm lại. Sau đó, anh vội chuyện đề tài để dời đi lực chú ý của Mục Vũ Phi.
"Cô cứ như vậy xác định, cô ấy nhất định sẽ trở về sao?"
"A. . . Xác định chứ! Sự thù hận đối với tôi cao đến như vậy, đương nhiên là sẽ dùng khuôn mặt của mình để giễu cợt chứ! Cô ấy nhất định phải đến, để mà còn liếc mắt đưa tình với Vũ Thiên cho tôi khó chịu chứ."
Lời của Mục Vũ Phi còn chưa kịp nói hết câu, xa xa liền lập tức hiện ra một bóng dáng có chút diễm lệ. Mặt của Hứa Nhân và Âu Văn Phú đều đen sẫm lại. Trong lòng hai người bọn họ đều luôn luôn cầu nguyện cho cô nhóc kia đừng xuất hiện, đừng xuất hiện. Vì sao ông trời lại chính là không nghe thấy những lời hò hét trong đầu của hai người bọn họ kia chứ?
Lý Ngọc Nhiêu cũng không có chú ý tới biểu cảm đen sì trên mặt của mấy vị nam giới, cũng không hề phát hiện được thân phận của người phụ nữ đang đội mũ trùm đầu kia. Cô ta chính là khom người nói: "Không nghĩ tới mấy vị có thể đại giá quang lâm đến quán ăn nhỏ này, thật sự là đã làm vẻ vang cho kẻ hèn này rồi."
Mục Vũ Phi ở dưới mặt bàn âm thầm đá cho Âu Văn Phú một cước, ý bảo anh hãy mau chóng biểu hiện biểu hiện.
"Chúng tôi cũng là nghe nói món ăn của cô ở nơi này thực sự không sai, cho nên đã cho người mang đến để nếm thử." Âu Văn Phú kiên trì nói.
Ánh mắt của Lý Ngọc Nhiêu nhìn Vũ Thiên nhất thời liền ôn nhu như nước, nói bồi bàn đưa tới một cái ghế, sau đó cô ta ngồi xuống ở bên người Vũ Thiên.
Hứa Nhân và Âu Văn Phú che mặt lệ rơi rồi. Tình huống kịch tính này phát triển so với Mục Vũ Phi đã nói, quả thực là cùng một dạng, như vậy bảo mấy người bọn họ làm sao chịu nổi!
"Tôi đã nói rồi mà, những thứ kia cũng không tệ." Mục Vũ Phi ngẩng đầu lên, hướng về phía Lý Ngọc Nhiêu ở gần bên, cười cười.
Lý Ngọc Nhiêu sửng sốt. Cô ta thực sự không nghĩ tới Mục Vũ Phi thế nhưng đã ở nơi này. Vừa mới rồi, thấy cô gái mặc áo trùm ở bên cạnh, xem ra tuổi chắc còn hơi nhỏ, hơn nữa lại luôn luôn cúi đầu ăn một mạch như thế, Lý Ngọc Nhiêu làm sao có thể nghĩ đến được đây chính là Mục Vũ Phi kia chứ? Hiện tại bề ngoài là Lý Ngọc Nhiêu đã mắc sai lầm rồi, chính là đi cũng không được, mà ở lại cũng không xong rồi.
Âu Văn Phú và Hứa Nhân giống như là đã bị lôi kéo tiến vào trong vũng nước đục, liền thích ứng trong mọi tình cảnh đều buông lỏng xuống. Hai người nhàn nhã đàm thoại cùng với Vũ Thiên việc nhà, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Lý Ngọc Nhiêu.
"Ngay trong số chúng ta, cậu vậy mà lại chính là người kết hôn sớm nhất, làm sao cậu lại có ý nghĩ như vậy? Cuộc sống độc thân cực kỳ tốt đẹp như thế!" Hứa Nhân bĩu môi nói.