"Đừng tìm nữa! Anh ấy đi gặp giáo sư để giao luận văn tốt nghiệp rồi. Anh ấy nói tầng lầu rất cao, cho nên muốn tớ chờ anh ấy ở chỗ này." Mục Vũ Phi bĩu môi.
Thượng Duyên nhìn khu ký túc xá chỉ có bốn tầng cao một mặt đầy hắc tuyến. Vũ Thiên này đúng là một ba ba tiêu chuẩn có chút cực kỳ dè dặt cẩn thận có phải không vậy? Nhưng mà Mục Vũ Phi, ở dưới áp lực cường đại của đại thần như thế, lại muốn chạy trốn, thật sự là dũng khí đã được gia tăng rồi.
"Chẳng lẽ anh ấy đã phái người giám sát cậu sao? Tớ thấy chung quanh cũng không có người nào mà, cậu cứ trực tiếp chạy trốn không phải được hay sao?"
Mục Vũ Phi híp mắt lại, nhìn Thượng Duyên một cái, đứng lên lôi kéo quần áo của mình, dạo quanh một vòng. Thượng Duyên không hiểu, nhìn Mục Vũ Phi vẻ đầy hồ nghi.
"Cậu không phát hiện ra trên người tớ ngay đến một cái túi cũng không hề có hay sao? Tớ hiện tại, một cái ví tiền cũng không có mang theo, điện thoại di động thì để ở trên người Vũ Thiên rồi! Cho nên mới nói, tớ có lòng muốn trốn chạy, thế nhưng mà không có đủ lực để chạy trốn!"
"Cậu xong đời rồi! Cái ví tiền kia của cậu, thực sự chỉ thuần túy là một vật trang trí mà thôi!"
Khóe miệng Thượng Duyên rút gân. Trừ phi lúc cần thiết, Mục Vũ Phi cầm thú này, cho tới bây giờ nếu như có thể tiết kiệm được tiền là cô liền tiết kiệm tiền ngay. Có một lần cô mở ví tiền ra, bên trong vậy mà lại chỉ có vẻn vẹn 50 đồng tiền, Nhìn vào ví tiền, liệu có đúng là bộ dạng của một kẻ có tiền chút nào hay không? !
Mục Vũ Phi luôn dấu tiền tiêu vặt ở bên dưới giường nệm, nơi này thật sự là một chỗ rất hữu dụng! Vì vậy, thay vì xấu hổ, Mục Vũ Phi lại rất tự hào, cô cười vui vẻ gật đầu nói: "Tôi tiết kiệm thôi mà! Lúc trước tiền tiêu vặt có ít đi, nhưng tớ lại để dành được cho mình một chút tiền riêng rồi! Thời điểm Vũ Thiên đi tới cửa liền nghe được Mục Vũ Phi nói những lời này. Nếu anh nhớ không lầm, khi anh đi, anh đã đặt ở dưới chiếc nệm cho cô chiếc thẻ phụ của chiếc thẻ ngân hàng của mình rồi. Nhưng đáng tiếc Mục Vũ Phi trước sau cũng không hề phát hiện ra.
"Xem ra chúng ta hẳn là nên về nhà để nói chuyện nghiêm chỉnh một chút mới được! Anh làm sao có thể khắt khe về vấn đề này đối với em chứ." Vũ Thiên nói, vẻ mặt đen tối không rõ.
Mục Vũ Phi quay đầu lại, nhìn thấy bộ dạng của Vũ Thiên giống như đang chuẩn bị tính sổ vậy, chân lập tức mềm nhũn ra, phải bám vào Thượng Duyên. Nếu về nhà thì có thể nói, cô nhất định là sẽ phải chết, nhất định sẽ bị phê bình cực kỳ thê thảm! Đôi còn ngươi của Mục Vũ Phi chuyển động, vội kéo lấy cánh tay của Thượng Duyên nói: "Thượng Duyên nói mời chúng ta ăn cơm, chúng ta vẫn là có chút chuyện riêng tư muốn nói với nhau!"
Vũ Thiên híp mắt đánh giá Thượng Duyên, rất là khó chịu sự không thức thời này của cô. Thượng Duyên bị kẹp ở giữa rơi lệ đầy mặt, muốn ngả theo bên nào cũng không được. Thượng Duyên nghĩ muốn bỏ tay của Mục Vũ Phi ra, nhưng mà không biết làm sao, lực đạo của tay Mục Vũ Phi thật lớn, cực kỳ mạnh mẽ, Thượng Duyên căn bản không thể nào tránh thoát khỏi. Nhưng mà ánh mắt của đại thần cực kỳ sắc bén, tựa như muốn ăn sống nuốt tươi cô ngay lập tức!
Dù sao phải trái cũng đều bị chết, hơn nữa đại thần thường xuyên không ở nhà, Thượng Duyên thà rằng mình đắc tội với đại thần cũng không nghĩ sẽ đắc tội với người phụ nữ Mục Vũ Phi kia! Cắn răng một cái, Thượng Duyên quay đầu đi, xem như chấp nhận lí do thoái thác của Mục Vũ Phi.
"Duyên Duyên, cậu đã tuyển chọn nơi ăn lẩu ở đâu rồi, vẫn là nên ăn lẩu thôi, đúng không?" Mục Vũ Phi cao hứng phấn chấn hỏi.
Cái này mà gọi là cho người ta lựa chọn hay sao? Thượng Duyên ngược lại lườm Mục Vũ Phi một cái trắng mắt, "Cậu cũng được đấy chứ hả. Chuyện cậu đánh vào mặt của Lâm Uyển, hiện tại đã lan truyền ồn ào huyên náo cả lên rồi. Nghe nói Vương Doãn Đức đã cảnh cáo riêng chị em nhà họ Lý, không được phép tiếp xúc với cậu, kẻo mang lại rủi ro đấy."
Thời điểm tâm tình Mục Vũ Phi cảm thấy phấn khởi lẫn thời điểm tâm tình không tốt, cô đều thích đi đến nhà hàng ăn lẩu. Một là cô hi vọng Lý Ngọc Nhiêu có thể bão nổi, thì cho cô có một cái cớ có thể tìm Vương Doãn Đức gây phiền toái. Một cái khác lý do chính là, cô mang thai nên ăn uống cực kỳ kén chọn, trùng hợp đồ ăn trong quán lẩu đều thật hợp khẩu vị đối với. Con người của Mục Vũ Phi có đặc điểm lớn nhất chính là, đã thích ăn cái gì thì sẽ ăn mãi ăn cho đến chết cũng được, ăn cho đến khi phát nôn ra thì mới thôi. Sự ham thích đặc thù này của Mục Vũ Phi chính là được di truyền từ mẹ của cô. Nhớ lại lúc trước, mẹ cô thích ăn một loại thịt bò khô nướng được chế biến thủ công ở Nội Mông. Món ăn này bà đã ăn suốt một tháng, cha Mục ăn vào trong người liền bốc hỏa. Sau này liền phát triển đến mức, vừa nhìn thấy thịt bò khô liền nôn khan không dừng lại được. Vũ Thiên và cha Mục cũng không có khác nhau lắm. Bây giờ Vũ Thiên cứ thấy nhà hàng lẩu kia thì dạ dày lập tức liền giống như dời sông lấp biển. Cho nên anh dùng biểu cảm nghiêm trọng, để tỏ vẻ bản thân mình cực kỳ không đồng ý với đề nghị này.