Lý Ngọc Thục bị một cái tát mạnh mẽ này làm cho choáng váng, khóe miệng rướm máu. Nhưng cô ta lại không dám nói ra nửa câu, chính là bụm mặt hu hu khóc nức nở.
Vũ Thiên cùng Mục Vũ Phi ngồi ở trên ghế so pha ở đại sảnh của Tề Nhạc không có đi, rõ ràng cho thấy trò hay còn chưa có diễn xong đâu, không phải sao? Bất quá Vũ Thiên mặt đen rất triệt để rồi, Mục Vũ Phi sợ tới mức hơn nửa ngày cũng không dám nói cậu nào.
Không quá bao lâu, Hứa Nhân và mấy người Âu Văn Phú cùng đi ra đứng ở trước mặt bọn họ.
"Con gái nhà họ Hứa quả nhiên là xinh đẹp như hoa vậy." Mục Vũ Phi lớn tiếng doạ người, ý muốn nói bản thân cô không phải là không biết cô gái kia là ai, trong tâm tư đang suy nghĩ đến cái gì.
Hứa Nhân khom người nói: "Thật sự là đa tạ Vũ phu nhân đã hạ thủ lưu tình rồi."
"Nói hay lắm, nói hay lắm." Mục Vũ Phi khoát khoát tay, tuyệt không có ý khiêm tốn.
Hứa Nhân cười ha ha. Anh ngược lại là lần đầu tiên phát hiện ra cô vợ nhỏ của Vũ Thiên chính là một cực phẩm, còn là người có ý tứ như thế.
"Mục Vũ Phi, cô cũng thật là kiêu ngạo quá rồi!" Âu Văn Phú thật tùy ý ngồi ở một bên.
"A, tôi lại thấy dường như là Âu thiếu không biết gì về tôi thì phải." Mục Vũ Phi lườm sang Âu Văn Phú.
Âu Văn Phú biết là Mục Vũ Phi mất hứng, vì vừa rồi bản thân mình đã không lên tiếng, chỉ ở một bên xem đủ trò hay, vội nói lấy lòng: "Gì kia chứ, gần đây bạn của tôi đã mang từ nước Pháp về một cái lắc tay kim cương!"
"Kim cương thực đó chứ?" Mục Vũ Phi tiếp tục lườm sang Âu Văn Phú.
Âu Văn Phú nghẹn họng. Hứa Nhân thì bật cười phát ra tiếng. Mục Vũ Phi dùng ánh mắt liếc qua Vũ Thiên, Âu Văn Phú lập tức biết lúc này là cơ hội để mình lập công chuộc tội!
"Nói thật, hôm nay vợ của cậu đã hành động rất đúng, nếu không về sau không chừng sẽ còn có nhiều phiền toái đó. Lại nói cô ấy đang mang thai, cần phải chú ý đến tâm tình của cô ấy. . ."
Vũ Thiên biết Âu Văn Phú đến là để làm người hoà giải, cũng biết là Âu Văn Phú nói rất đúng. Nhưng mà anh tức giận ở đây chính là vì giận Mục Vũ Phi cư nhiên không để ý đến chuyện mình đang có mang. Chuyện này nếu bị xảy ra chuyện gì đó không hay, thì anh phải làm sao bây giờ?
Mục Vũ Phi vội giơ tay lên thề về sau không bao giờ đánh nhau nữa! Thấy Vũ Thiên vẫn không hề có biến động gì, cô vội nói bổ sung thêm, ngay cả chuyện tự vệ cô cũng sẽ không phạm phải nữa!
Vũ Thiên thở dài, sắc mặt cũng hòa hoãn lại một chút.
Mục Vũ Phi thấy Hứa Nhân cực kỳ vất vả nén cười đến nghẹn, cảm giác mình thật sự là đã bị mất mặt quá mức rồi. Cô vội nói sang chuyện khác nói: "Hứa thiếu gia có chuyện gì không ngại, cứ nói thẳng ra, tôi đây không phải là hạng người ra vẻ ta đây như vậy."
Hứa Nhân gật gật đầu, nói: "Tôi có nhìn ra."
Mục Vũ Phi cảm thấy lúng túng nhìn sang Vũ Thiên tìm kiếm sự che chở. Vũ Thiên thấy cô vợ nhỏ nhà mình đang chịu uất ức, vội kéo vào trong lòng mình lạnh lùng nhìn sang Hứa Nhân.
Hứa Nhân chỉnh chỉnh lại sắc mặt nói, anh hi vọng Hứa Liêm có thể về thăm nhà nhiều hơn một chút. Hứa Liêm ở bên ngoài lâu như vậy, người trong nhà cực kỳ nhớ đến anh.
"Tâm tư của Hứa Liêm như thế nào, anh là người hiểu rõ nhất. Anh cứ việc tìm Hứa Liêm mà nói thẳng, như vậy sẽ hữu hiệu hơn so với việc đến tìm chúng tôi như thế này!" Vũ Thiên lắc đầu cự tuyệt. Có câu nói quan thanh liêm khó đoạn tuyệt việc nhà, việc này anh thực sự không tiện tham dự.
Hứa Nhân cũng không để ý, anh chính là muốn đến thử một lần, nếu không thành công cũng còn có biện pháp khác .
Mục Vũ Phi biết nhà Hứa Nhân có nhiều anh em. Ông cụ Hứa vẫn luôn luôn hi vọng trong nhà có vài đứa con cháu theo nghiệp thương nhân. Thế nhưng mà tâm tư của Hứa Liêm lại không đặt vào ở chuyện này. Cho nên anh liền ẩn trốn ở trong công ty của Vũ Thiên, bản thân tự tìm kiếm sự phát triển. Cho nên, lúc trước Mục Vũ Phi đã cho Hứa Liêm một cái cơ hội rồi. Bất quá giống như Vũ Thiên đã nói, đây là chuyện trong nhà của người ta, cô không tiện để tham dự vào chuyện này.
"Tôi mời mấy người đi ăn cơm nhé!" Mục Vũ Phi đột nhiên nói. Cô tới đây, trước sau căn bản là con chưa ăn được đến một nửa miếng cơm đồ ăn, hiện tại cũng đã đói đến chóng mặt rồi.
Mọi người nghi ngờ đi theo Mục Vũ Phi, lại phát hiện ra Mục Vũ Phi vậy mà lại mời bọn họ đi ăn lẩu! Vũ Thiên đã sớm có phòng bị, hơn nữa cũng không phải là lần đầu tiên anh đến đây, cho nên ngựa quen đường cũ liền đưa mọi người tới gần vị trí cách điều hòa.
"Mục Vũ Phi, cô là vì tiết kiệm tiền, hay là. . ." Âu Văn Phú hỏi vẻ không xác định lắm. Anh không phải là không biết chủ nhân của quán lẩu này là ai.
"A, tôi chính là đến để thị sát thành quả lao động của mình mà thôi!" Dứt lời, Mục Vũ Phi còn kéo chiếc mũ trùm đầu lên che lấp mặt mình.