Lý Ngọc Thục vốn là định mượn tay Vương Doãn Đức thay mình trút ra cơn giận cho mình và em gái. Nhưng lại không ngờ rằng, em gái của mình đã từng nói qua một chuyện như vậy rồi. Sớm biết như thế, cô ta sẽ không thổi gió thoảng qua bên gối rồi, tội gì chọc vào khiến bản thân mình phải chịu một hồi phiền não.
"Một khi đã như vậy, thì tôi đây cũng không ngại nói thẳng. Chuyện hợp tác trò chơi thì Phi Phi đã ký hiệp ước cùng với Đoan Mộc rồi." Vũ Thiên nói với Vương Doãn Đức.
Lâm Uyển thấy thế, ánh mắt liền xoay chuyển nói với Mục Vũ Phi: "Tôi ngược lại có nghe thấy chuyện này đối với Đoan Mộc. Nghe nói em gái và Đoan Mộc gần đây cực kỳ thân thiết, đã hợp tác cùng với anh ấy rất nhiều hạng mục có phải không ?!"
Vẻ mặt Vũ Thiên trầm xuống, nhìn nhìn sang Vương Doãn Đức. Trong ánh mắt của anh liền biểu đạt ra anh hiện tại cực kỳ là không thích. Vương Doãn Đức thực tại lúc này đã vã hết cả mồ hôi ra rồi. Nếu là từ Vũ Thiên nói ra như vậy, cái này nói còn có thể hỏi được nữa hay sao? Người phụ nữ này thế nào mà lại không có đầu óc gì cả như vậy? Cô ta lại còn là người do mình dẫn đến nữa chứ, cho dù thế nào cũng đều không thoát khỏi có liên quan.
"Đừng có nói lung tung bậy bạ!" Vương Doãn Đức kiên trì nói khiển trách một tiếng.
Lâm Uyển vẫn không hiểu rõ tình huống lúc này, nhưng cũng biết lời này của mình nói ra không thích hợp. Lâm Uyển cười gượng gạo nói với Vũ Thiên: "Anh Vũ à, không phải là đã nói khi em tới thành phố A, anh liền đưa em đi dạo một chút haysao? Cũng không thể nuốt lời đâu nhé!"
Không đợi mọi người phản ứng kịp, Mục Vũ Phi đứng dậy cầm một ly nước trái cây liền hắt đến trên người Lâm Uyển. Lâm Uyển cũng là người được nuông chiều từ nhỏ, bị người khác giội lên người một ly nước trái cây như vậy, mới đầu là sửng sốt, sau đó phản ứng kịp liền xanh mặt, nghiêm mặt vỗ bàn liền đứng lên. Mục Vũ Phi tốc độ cực kỳ nhanh, lắc mình một cái liền đá đổ cái ghế cô đang ngồi ngã xuống đất. Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng kịp, thì tiếp tục chỉ thấy Mục Vũ Phi đã cưỡi ở trên người của Lâm Uyển, từng quyền từng quyền đánh vào trên mặt của Lâm Uyển. Lâm Uyển cùng học ở trong trường của quân đội mà ra, theo bản năng liền sẽ đánh trả. Nhưng Lâm Uyển lại phát hiện ra lực đạo của Mục Vũ Phi rất lớn, cô không thể nào tránh thoát nổi, làm hại cô chỉ có thể bụm mặt kêu thảm thiết liên tục.
Mọi chuyện diễn ra trước mắt. Người đầu tiên có hành động trước hết chính là Vũ Thiên. Anh tự tay chụp tới liền ôm Mục Vũ Phi ra, kéo vào trong ngực. Vương Doãn Đức cũng vội vã kìm chế Lâm Uyển lại.
"Mục Vũ Phi! Không phải là em đã đáp ứng với anh là không đánh nhau nữa hay sao? ! Cho dù muốn đánh nhau thì em cũng không cần phải tự thân động thủ như vậy chứ! Em muốn làm anh tức chết phải không? !" Vũ Thiên nghiến răng nghiến lợi rống lên. Anh tức giận đến mức tay cũng đều phát run.
Mục Vũ Phi bị cái bộ dạng nổi cơn thịnh nộ này của Vũ Thiên hù sợ, vội giải thích: "Không phải đâu, chính là vì cô ta, vì nghi ngờ cô ta có động thủ đó chứ, em như vậy không phải là tự vệ hay sao!"
Vương Doãn Đức cùng Hứa Nhân kinh hãi. Điệu bộ này của Vũ đại thiếu thì ai dám ức hiếp vợ của anh, anh liền tiêu diệt luôn!
"Thật xin lỗi, chúng tôi đi trước." Vũ Thiên cố nén lại cơn tức giận nói với mọi người.
"Đợi đã đợi đã!" Mục Vũ Phi kéo Vũ Thiên lại.
Mục Vũ Phi nhìn về phía Lý Ngọc Nhiêu và cô gái ở bên cạnh Hứa Nhân có thâm ý khác, sau đó nhìn sang Lâm Uyển vẫn còn đang cả kinh, trợn mắt há hốc mồm, nói: "Anh trai, em gái hả, cũng còn phải xem xem thân phận của cô đi đã. Người đàn ông của Mục Vũ Phi này không cho phép bất luận kẻ nào được mơ ước! Nhớ kỹ, tôi là thiếu phu nhân của nhà họ Vũ, cũng là đại tiểu thư của nhà họ Mục đó. Xúi quẩy mà đụng phải tôi đây, tôi liền có một vạn loại thủ đoạn cho các người sống không bằng chết."
Dứt lời, cô lôi kéo Vũ Thiên bước đi. Tất cả các cô gái kia đều bị sát khí ác liệt lạnh lẽo của Mục Vũ Phi hù dọa cho đều phát run rẩy cả người. Hứa Nhân lại cười ra thành tiếng nói với Vương Doãn Đức: "Thiếu phu nhân của nhà họ Vũ quả nhiên không phải là người bình thường. Vương huynh à, cậu vẫn là nên tự cầu phúc nhiều thêm đi. Tôi xem chừng cô ấy sẽ không dễ dàng quên đi sự khuất nhục hôm nay đã phải nhận đâu."
Âu Văn Phú cũng không nhịn được cười. Người bình thường mà gặp phải loại thủ đoạn này của Mục Vũ Phi cũng đã có thể lo sợ đến bất an rồi. Mục Vũ Phi kia là người cố chấp và sẽ chiến đấu với kẻ thù cho đến chết..
Vương Doãn Đức làm sao không hiểu điều này kia chứ! Mục Vũ Phi ở ngay trước mặt anh mà đánh thẳng vào mặt Lâm Uyển như vậy, nói cho rõ ràng chính là, không nể mặt anh. Vương Doãn Đức hối hận đến xanh cả ruột rồi, liền giận dữ vung một cái tát lên trên mặt của Lý Ngọc Thục.