Thời điểm trước khi tan việc, Mục Vũ Phi cho tập hợp nhân viên trong công ty ở tại hội trường. Nói thật là cô có chút choáng váng. Cô có cảm giác giống như bản thân chưa từng bao giờ nhìn thấy kẻ quê mùa ở chợ vậy, lại còn phải tận tâm tận lực lấy lòng mọi người nữa chứ. Mục Vũ Phi cực lực đè ép nội tâm đang nổi sóng cuồn cuộn, chậm rãi đi lên sân khấu.
"Tôi là Tổng giám đốc của mọi người, hôm nay mới nhậm chức. Tôi vẫn còn chưa hiểu rõ mọi người, thiết tưởng là mọi người cũng chưa hiểu biết gì về tôi. Nhưng mà về sau này, tôi sẽ chung sống cùng với mọi người ở trong cuộc sống, sẽ cùng tiến cùng lùi, cùng nhận sự vinh dự! Yêu cầu của tôi đối với mọi người đều sẽ rất nghiêm cẩn. Ở chỗ này của tôi, người ưu tú tất nhiên sẽ được tôi phát triển đưa lên vũ đài, nhưng mà tôi chú trọng nhất vẫn là sự hài hòa giữa tất cả mọi người. Tôi hi vọng giữa mọi người có thể có sự gần gũi và hỗ trợ lẫn nhau, mà không phải lãng phí thời gian, để khắt khe giải quyết sự lục đục giữa người này và người kia với nhau. Nếu mọi người có điều gì khó khăn, có thể tới nói với tôi. Nhưng mà nếu bởi vậy mà làm tổn hại tới lợi ích của công ty, như vậy mọi người hãy chuẩn bị tốt tư tưởng đi!..." Nhìn thấy vẻ mặt mọi người có vẻ hơi có chút chết lặng, Mục Vũ Phi thở dài một hơi, xem ra những lời mà chính mình đã nói từ nãy đến giờ, thực sự không phải là quá mức bình thường, vậy thì bây giờ cần phải nghiêm khác hơn một chút nữa!.
||||| Truyện đề cử: Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn |||||
"Tối hôm nay tôi đã cho đặt trước một phòng bao ở Kim Hoa rồi, mọi người hãy chơi vui vẻ một chút. Bắt đầu từ ngày mai, mọi người cần phải làm việc cẩn thận một chút. Đến cuối năm nếu bộ phận nào có công trạng tốt nhất, thì tiền thưởng sẽ tăng gấp đôi, hơn nữa còn có thể được hưởng thụ sự đãi ngộ đi du lịch ở nước ngoài."
Mọi người đều ồ lên, tiếng bàn luận xôn xao một hồi. Vị tân Tổng giám đốc này mạnh tay thật, đúng không phải là bình thường! KTV (*) Kim Hoa chính là chỗ ăn chơi cực đỉnh ở thành phố A này. Đây chính là nơi mà chỉ có kẻ có tiền thì mới có thể đi đến nơi đó được! Hơn nữa, nếu như làm việc tốt, đến cuối năm còn có tiền thưởng gấp đôi nữa, lại còn có thể đi du lịch ở nước ngoài! Tinh thần của mọi người trong nháy mắt liền cảm thấy được sáng láng ra!
(*) KTV là viết tắt của cụm từ “Karaoke Television” tạm dịch có nghĩa là truyền hình karaoke, một hình thức ca nhạc có lời bài hát chạy theo giai điệu âm thanh và hiển thị lên màn hình để mọi người có thể nhìn vào đó hát theo.
Mục Vũ Phi cảm khái, sức mạnh của tiền tài thật đúng là mạnh mẽ mà! Cô lại nhếch khóe môi lên một cái, cất giọng lạnh lùng, nói tiếp: "Nếu như giữa các bộ phận mà lại dùng một số những thủ đoạn không đứng đắn để cạnh tranh, năm ấy cũng sẽ có phần thưởng. Cũng là đi du lịch ở nước ngoài, chỉ có điều là, sẽ đưa đi làm việc ở Châu Phi, còn có được trở về hay không thì cứ để xem bản lĩnh làm việc của mọi người như thế nào."
Lời Mục Vũ Phi vừa nói ra, mọi người lập tức liền câm như hến. Trước kia yêu cầu của Vũ Thiên đối với công ty cũng cực đoan và nghiêm khắc, thủ đoạn cũng cực kỳ tàn nhẫn. Nhưng vị tân Tổng giám đốc này xem ra cũng không kém cạnh là bao nhiêu cả. Mọi người cảm giác trái tim nhỏ của mình liền đều trở thành làm bằng thủy tinh rồi, thật dễ dàng bị vỡ thành mảnh vụn.
Mục Vũ Phi bao hết một tầng lầu ở Kim Hoa. Đến thời điểm mọi người ào ào lôi kéo cô đi để mời rượu. Mục Vũ Phi đi từ hết căn phòng bao này đến căn phòng bao khác để mọi người kính rượu, làm cho gan của cô có chút đau âm ỉ. Nếu như không phải là được ông nội thao luyện từ trước, làm ra một bộ coi như có một hệ tiêu hóa cực kỳ tốt, Mục Vũ Phi phỏng chừng dạ dày của mình cũng đã bị xuất huyết rồi! Hứa Liêm chỉ tham gia bữa tiệc tượng trưng rồi sau đó liền bỏ chạy rồi. Thế nhưng mà Vũ Hạo Dân thì bị một đám phụ nữ quấn quít lấy, không sao thoát thân ra nổi, cứ một ly này đến một ly rượu khác thành vòng tròn.
Vũ Hạo Dân là người trong gia đình nhà họ Vũ, mặc dù trưởng thành không có được sự yêu nghiệt giống như Vũ Thiên, thế nhưng cũng coi như là một người có bộ dáng ngọc thụ lâm phong (*). Vài ngày trước, tuy rằng là anh có chút phóng đãng, thế nhưng cũng chưa từng thấy qua này một cảnh tượng như thế này! Một đám sắc nữ ra sức mà chuốc rượu cho anh, lại còn thuận tiện sờ mó thân thể của anh từ trên xuống dưới. Vũ Hạo Dân nhất thời có loại kích động muốn chết. Anh có cảm giác giống như là chính mình đang bị lột sạch vậy, cả người trần trụi, bị người dùng ánh mắt để làm nhục. Trong lòng Vũ Hạo Dân nổi lên suy nghĩ, thật đáng sợ, bọn sắc nữ này thật còn đáng sợ hơn cả chị dâu cả nhà mình nữa!
(*) Ngọc thụ lâm phong: Câu thành ngữ. Dịch nghĩa: Cây ngọc đón gió. Ý miêu tả một nam thanh niên đã trưởng thành, có hình dáng bên ngoài cao lớn, anh tuấn.
Đi qua một căn phòng bao cuối cùng, Mục Vũ Phi đi đến ban công lớn của tầng lầu để nghênh gió. Cô nhẹ nhàng xoa xoa nơi dạ dày, thầm mắng một câu, buổi uống rượu lần này, cho dù là dạ dày của cô có làm bằng sắt cũng không thể nào chịu được!
Thư ký Dư đưa đến cho cô một ly nước ấm.
"Không cần phải trông nom gì tôi đâu! Cô cứ đi vào mà chơi đùa cùng với mọi người đi. Tôi đứng ở đây nghỉ ngơi một hồi là tốt rồi." Mục Vũ Phi tiếp nhận cốc nước, rồi liền khoát khoát tay. Hiện tại cô đang cần một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi cho tỉnh rượu. Thư ký Dư gật gật đầu, xoay người rồi tiến vào trong phòng bao cùng mọi người.