(*) JQ: Gian tình.
Gió đêm thổi mát rười rượi, tựa như là muốn hóa giải sự nóng bức ban ngày. Gió thổi khiến cho cả thân thể lẫn tâm hồn đều thấy thư thái và khoan khoái hơn. Mục Vũ Phi nghĩ đến chuyện của công ty, nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên cô lại nở nụ cười. Vừa mới rồi Mục Vũ Phi đã đi đến bộ phận công trình Internet, tất cả mọi người uống có chút hơi nhiều. Một người nhân viên đã nhấn mạnh rằng, anh ta cần phải hát để bày tỏ sự chào đón nồng nhiệt đối với sự xuất hiện của tân Tổng giám đốc. Mọi người thật sự đã kéo anh ta lại, nhưng không thể nào kéo được. Mục Vũ Phi nhất thời liền phát hiện đó quả thực là một nhân tài. Nốt cao thì không thể lên nổi, âm trầm thì lại không xuống được, âm tần bị đứt đoạn nhiều lần, nhưng anh ta vẫn hát rất thâm tình khẩn thiết. Những người còn lại đều nói vẻ rất lúng túng: "Kỳ thực... Cậu ta hát chính là có chút bị lạc điệu."
"Lạc điệu sao?" Mục Vũ Phi nhíu cặp lông mày lại. Tất cả mọi người đều bị hù dọa đến co rúm cả người lại một chút, "Ai dám nói anh ta lạc điệu, ai nói cho tôi biết!"
Mọi người ngây ngốc cả rồi. Nhân tài đang ca hát kia vừa nghe thấy vậy liền không nén nhịn được, cho nên lệ nóng doanh tròng rồi. Miệng anh ta lại còn than thở, vẫn là chỉ có tân Tổng giám đốc có tiêu chuẩn cao mới thưởng thức được! Mục Vũ Phi tuyệt không chút khiêm tốn liền ừ một tiếng, sau đó làm ra một bộ dạng khéo hiểu lòng người, nói: "Bọn họ cũng không có ai hiểu được anh! Chỉ có mình tôi hiểu được. Những gì anh hát căn bản là không nằm ở trong giai điệu!"
Mọi người liền cười vang.
Cô có cảm giác như là ở trong trường học vậy. Mục Vũ Phi buồn cười uống nước ấm đang cầm trong tay. Tính toán thời gian, thì chỉ còn độ nửa tháng nữa là trường học sẽ khai giảng, cô liền phải đi học rồi. Thượng Duyên và Phương Gián cũng đều sẽ phải trở về đi học. Cô cũng không biết Vũ Thiên đi bộ đội sẽ phải trải qua đợt huấn luyện thế nào, khi nào thì mới có thể trở về nhà được một lần?
Những ý niệm này chỉ thoáng qua cấp tốc ở trong đầu của Mục Vũ Phi. Bất quá, bởi vì dưới tác dụng của cồn, đầu óc của Mục Vũ Phi đã triệt để bị choáng váng, có muốn nghĩ ngợi thì cũng không nghĩ được cái gì. Lúc này, có một giọng nói của một người phụ nữ vang lên. Mục Vũ Phi nhìn nhìn về phía thang lầu, chỉ thấy ông xã nhà mình đang cùng với một người phụ nữ ăn mặc diêm dúa loè loẹt đi tới. Mục Vũ Phi liền nhanh chóng rút vào phía sau của rèm cửa sổ ban công. Tiếp sau đó, cô lại không tự chủ mà tát vào miệng của mình một cái. Trời ạ, vì sao cô lại phải trốn tránh nhỉ?
Cho dù nội tâm có trăm điều rối rắm, Mục Vũ Phi vẫn có thể nghe lén được bọn họ nói chuyện với nhau. Cô có cảm giác kích động vô cùng. Đây chính là JQ trong truyền thuyết mà, nhưng mà JQ tới mạnh hơn một chút đi!
"Hai ngày nữa anh có thời gian không? Anh đi cùng với em ra ngoài chơi một chút đi!"
"Tôi có việc rồi."
Hai người đột nhiên dừng bước. Mục Vũ Phi vụng trộm nhìn thoáng qua. Hóa ra là người phụ nữ kia sắc mặt có chút nhợt nhạt, đang kéo tay áo của ông xã nhà mình lại.
"Nghe nói anh đã kết hôn rồi?"
"Ừ, chẳng qua là vì cô ấy còn chưa có tốt nghiệp, cho nên cũng chưa tổ chức buổi hôn lễ."
Chậc chậc! Mục Vũ Phi lắc đầu, trong lòng tự nhủ, Vũ đại thần này, tốt xấu gì thì anh cũng nên biểu cảm khoe khoang nhiều hơn một chút chứ? Nhìn xem, người ta cũng đã sắp khóc rồi kìa! A, người phụ nữ này thực sự là một người yếu đuối dễ thương đến cỡ nào ~
Khả năng là do thật sự đã uống nhiều quá, nên đầu óc của Mục Vũ Phi đều bị chậm mất nửa nhịp. Phải qua một lúc lâu cô mới phát giác ra chuyện này có gì đó không đúng! Chậm rãi, Mục Vũ Phi lại nghiến răng nghiến lợi… Cô em gái bùn đất này, hai câu hỏi này của cô, tại sao khi hỏi ra lại làm cho người ta thấy khó chịu như vậy chứ? ! Nhưng mà đổi trình tự lại, thì lại càng làm cho người ta cảm thấy khó có thể chấp nhận được! Rốt cuộc là có chỗ nào không đúng đây nhỉ? Mục Vũ Phi vắt hết óc ra để mà nghĩ, đầu óc lại bị choáng váng từng đợt.
"Vũ Thiên, em thực không nghĩ tới, anh vậy mà lại cũng chấp nhận một đám hỏi như vậy, đã thế lại còn là với một cô gái nhỏ như vậy nữa chứ. Em vẫn cho là... Anh thực sự không phải là dạng người như vậy..." Mỹ nữ ghé thân mình mảnh mai lại gần sát bên Vũ Thiên, trên mặt còn mang theo ưu sầu lưu luyến.
"Đám hỏi sao? Có người nói cho cô biết chúng tôi chỉ là đám hỏi thôi sao?" Vũ Thiên liếc mắt nhìn xéo qua cô ta một cái. Mỹ nữ kia sắc mặt nhất thời càng thêm tái nhợt. Cô ta so với Vũ Thiên xem chừng phải lớn hơn mấy tuổi, nhưng mà, chừng độ hai năm trước, cái ngày khi cô ta vẫn còn chưa có đi ra nước ngoài, bọn họ đã là bạn bè, cùng nhau lớn lên. Vũ Thiên vô tình như thế nào, mọi người đều biết, cô ta hâm mộ anh thế nào, mọi người cũng là đều biết hết. Cô ta luôn luôn cảm thấy, anh đối với người khác thì rất vô tình, nhưng mà đối với bạn bè của mình đã cùng nhau từ nhỏ lớn lên, thì có thể nói, anh vẫn còn có chút chấp nhận. Nhưng mà cô ta chỉ mới đi ra nước ngoài có hai năm, lại nghe thấy người khác báo tin là anh đã kết hôn?! Không, cô ta không thể nào chấp nhận được! Cô ta cố chấp cho rằng, đó là bởi vì không có cô ta ở đây, cho nên Vũ Thiên mới làm đám hỏi cùng với con gái của nhà người ta như vậy. Việc kết hôn giữa hai người bọn họ, thuần túy chỉ là sự kết hợp với nhau, không có tình cảm!!!