Mục Vũ Phi cực kỳ tức giận rồi. Nhưng lại bất hạnh vì có Vũ Hạo Dân đang ở đây, nên cô không thể phát tác được, chỉ đành phải đè nén lại cơn tức. Vũ Hạo Dân thấy không khí tẻ ngắt như vậy, lại có chút nghi ngờ chị dâu sắp sửa bùng nổ cơn giận, liền nhanh chóng lên tiếng hỏi: "Chị dâu, ở bên ngoài đều nói chị đã cãi vã với thư ký của anh trai, nói cái gì mà thư ký Lý đã không chịu an phận, thích tưởng nhớ đến anh trai, còn cả cái vị chủ quản kia cũng thế. . ."
Vũ Thiên liền đưa ánh mắt như lưỡi dao sắc liếc qua, nhìn Vũ Hạo Dân một cái. Vũ Hạo Dân ngậm miệng, trong lòng nước mắt giống như sóng thủy triều đang cuộn lên mãnh liệt. Lúc này tình cảm đang tốt lắm mà, mình đã nói sai cái gì đây nhỉ!
Mục Vũ Phi hừ lạnh một tiếng, nói: "Nếu em đã muốn học cùng với chị, vậy thì chị cũng dậy cho em một bài học. Em phải nhớ kỹ, bên cạnh em có rất nhiều người đang ôm ý đồ tiếp cận đối với em. Có một số người có thể tín nhiệm, nhưng có một số người thì không thể tin được. Lại có một số người thậm chí sẽ còn lợi dụng người thân của em để tiếp cận em!"
Mục Vũ Phi nhớ đến vị hôn thê của Dương Hoa Phong kia. Cô ta là người họ Lý, vẫn luôn luôn làm cho sự hiện hữu của mình giảm xuống đến mức thấp nhất. Thế nhưng mà, cũng bởi vì cô ta luôn luôn có một ánh mắt nóng rực đối với Vũ Thiên. Điều này đã khiến cho Mục Vũ Phi nổi lên lòng nghi ngờ đối với cô ta. Mục Vũ Phi đã để cho Liệt Dương đi điều tra một phen. Lúc này mới phát hiện ra, nhà họ Lý của cô ta đã có hiện tượng bị suy tàn. Trong hai chị em các cô, người chị được đưa đến bên cạnh Dương Hoa Phong. Thứ nhất có thể mượn cơ hội để làm quan với Vũ Thiên. Thứ hai cho dù không thành công thì cũng có thể được ở bên cạnh và sống nhờ Dương Hoa Phong. Một người khác lại càng triệt để hơn, trực tiếp được đưa đến làm cấp dưới của Vũ Thiên. Như vậy, bất kể là làm nhân tình bí mật không thể lộ ra ngoài ánh sáng cũng được, hoặc là có thể trèo lên vị trí chánh chủ thì càng tốt. Việc này đều phải xem thủ đoạn của hai người. Hôm nay, nếu như không phải là thư ký Lý kia rất không biết điều, thì Mục Vũ Phi cô cũng sẽ không thể làm chuyện quyết tuyệt như vậy. Trời ạ! Cô ta vậy mà lại dám mơ ước người đàn ông của cô! Xem ra người nhà họ Lý này đều là loại bịp bợm rồi, đúng không?! Cô thấy, những ngày lành thuần túy của bọn họ chính là đã chấm dứt rồi, hiện tại đều sống theo cái kiểu vặn vẹo sai lệch!
Vũ Thiên nhếch nhếch khóe môi lên một cái, nói ỉu xìu: "Bà xã à, em đừng có ghen, vốn dĩ là anh cũng có biết một chút lai lịch của cô ta. Nhưng mà không biết cô ta tồn tại ở đây là có ý đồ gì, cho nên anh mới không quan tâm. Lại nói, anh cũng rất ít khi tới công ty mà."
"Em ghen sao? Em xem là anh vẫn còn chưa tỉnh ngủ rồi thì phải? !" Mục Vũ Phi nghiến răng nói.
Vũ Hạo Dân vừa thấy tình thế có chút không đúng, liền nhanh chóng đứng dậy, nói đi đến phòng làm việc của Hứa Liêm để báo danh, rồi sau đó lập tức nhanh chóng biến mất.
Vũ Hạo Dân vừa đi, Mục Vũ Phi liền trực tiếp bổ nhào qua túm lấy cổ của Vũ Thiên. Vũ Thiên vừa không thể phản kháng lại, vừa còn phải ôm lấy hông của Mục Vũ Phi, vì chỉ sợ cô bị ngã, cho nên chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
"Anh anh anh anh! Liệt Dương là người bảo vệ bí mật của em! Anh nói xem, hai ngươi đã cấu kết lại với nhau từ lúc nào vậy hả?! Hắn ta vậy mà lại còn cung kính đối với anh còn hơn cả em như vậy!" Mục Vũ Phi nghiến răng nghiến lợi gia tăng sức lực ở tay.
Vũ Thiên bị túm cổ như vậy thực sự là nhàm chán rồi, chỉ có thể xoay người một cái, đè Mục Vũ Phi ở trên ghế sofa, hung hăng hôn lên cô. Anh hôn mãi cho đến lúc Mục Vũ Phi bị choáng váng mắt hoa.
"Thời điểm anh kết hôn với em, anh liền tìm được cậu ta. Anh nói với cậu ta rằng, về sau này anh sẽ là người phát tiền lương cho cậu ta."
Mẹ kiếp! Mục Vũ Phi hôn mê rồi! Bản thân là người bảo vệ bí mật cho cô, vậy mà anh ta lại còn là một kẻ tham tiền như vậy! Rồi xem, cô sẽ chỉnh đón cho anh ta như thế nào! Bất quá giây lát sau sắc mặt của Mục Vũ Phi lại trở nên âm u xuống.
"Đến cùng người nhà họ Lý kia vẫn còn có người khác che chở nữa sao?"
Vũ Thiên chỉnh đón lại sắc mặt, nhưng vẫn không chịu rời khỏi đôi môi của Mục Vũ Phi. Anh vừa hôn, vừa tìm cơ hội để nói: "Ừ, đám bè bạn kia của anh nói, buổi tối mọi người muốn tụ tập một chút, đoán chừng là trong đám người này có một người của nhà họ Lý."
Người này! Mục Vũ Phi đẩy Vũ Thiên ra, nhưng lại phát hiện ra cô không thể nào đẩy anh ra được. Mục Vũ Phi chỉ còn cách chịu đựng, mặc cho Vũ Thiên chiếm tiện nghi của bản thân. Nhưng mà điệu bộ này của anh có phải là muốn thực hiện tử hình cô ngay tại chỗ hay không? Đều đã phản ứng lên rồi!!! Mục Vũ Phi vội vã dùng hết sức lực để tránh thoát ra, đứng cách một đoạn cự ly ngắn, nói: "Anh đừng có làm loạn nhé, còn có bao nhiêu việc chính sự phải làm đấy! Buổi tối nay mọi người liên hoan, em lại không thể không đi. Anh hãy mau chóng chạy về nhà thay đổi bộ quần áo đi! Cuộc tụ tập kia của các anh, em sẽ không đi đâu."
Vũ Thiên càng thêm bất đắc dĩ rồi. Anh phát hiện ra mình càng ngày càng tham luyến thân thể của Mục Vũ Phi. Thế nhưng mà, cô nhóc chết tiệt kia đến một chút tình thú cũng đều không có! Thật sự là làm cho người ta phải nhàm chán! Mà sự nhàm chán này lại không phải là sự nhàm chán kia, nhưng thật sự là rõ ràng rất nhàm chán (*)!
(*) Tác giả chơi chữ: Nguyên văn tiếng Trung: 蛋疼 – âm đọc: đản đông. Đản: nghĩa là trứng, viên; hòn; tròn (giống hình cái trứng). Đông: nghĩa là đau, nhức. Nhưng hai từ này ghép với nhau thì có nghĩa: nhàm chán; trứng đau; nhức cả trứng dái.
Trong đoạn văn trên, tác giá có nói Mục Vũ Phi đã cảm nhận Vũ Thiên có phản ứng lên rồi. Nhưng Mục Vũ Phi lại tránh thoát ra, làm cho Vũ Thiên không được thỏa mãn, cho nên mới trở thành “nhàm chán” mà lại “không phải là sự nhàm chán kia.”(nhức cả trứng dái)