Nghe Thẩm Dục An nói như vậy, Tô Manh lúc đầu vẫn chưa hiểu anh đang nói gì, còn băn khoăn: “Công ty bị kiểm tra thuế, có phải người tốt nào đó đã tố giác Ti Trí Tuấn rồi không? Nếu như vậy thì người tốt bụng đó đúng là đã giúp tôi một việc rất lớn”
Nghe thấy câu nói đó, Thẩm Dục An liền lặng lẽ tắt radio đi, không nói gì nữa và chăm chú lái xe.
Tô Manh nhận thấy Thẩm Dục An bỗng có những biểu hiện không vui, lúc đầu cô cũng không hiểu nguyên nhân †ại sao, nhưng khi nghĩ đến hành động mở radio của Thẩm Dục An lúc nãy, cô chợt bừng tỉnh: “Chủ tịch Thẩm, người tố cáo Triệu Trí Tuấn là anh sao?”
Thẩm Dục An cảm thấy người phụ nữ này đúng là chậm hiểu, sau đó anh gật đầu thừa nhận việc đó là do anh làm.
Tô Manh cảm thấy hết sức bất ngờ, nếu nói lòng cô không có chút cảm động nào thì đúng là giả.
Việc Triệu Trí Tuấn quấy rối cô thời gian này thực sự làm cô rất tức giận, đặc biệt là việc định cưỡng bức cô đêm hôm trước càng làm cho cô căm hận Triệu Trí Tuấn hơn.
Chỉ vì thời gian này là giai đoạn cấp bách phải thiết kế trang phục mùa đông cho công ty, tiến độ làm việc rất dày đặc, cộng thêm chuyện thân thế của Tiểu Khải, nên cô không có tâm sức đâu để đi đối phó với Triệu Trí Tuấn điên rồ đó.
Cho dù Thẩm Dục An xuất phát từ lí do gì mà cố tình giúp đỡ cô làm cho Triệu Trí Tuấn tạm thời không còn đến quấy rối cô nữa, thì trong lòng cô vẫn cảm thấy rất biết ơn và xúc động.
Nhưng mà mối quan hệ giữa hai người vẫn luôn không thân thiết do thân phận của Tiểu Khải, khiến cho cô bây giờ muốn mở miệng cảm ơn Thẩm Dục An nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào.
Cô mím môi, đưa ánh mắt như biết nói chứa đầy sự cảm kích nhìn Thẩm Dục An.
Mặc dù không nói ra, nhưng ánh mắt của cô dường như: đã nói lên sự cảm kích và lòng biết ơn đối với anh.
Thẩm Dục An bị Tô Manh nhìn chằm chäm đến mức hai tai đỏ cả lên, thậm chí lan ra đến vùng cổ, anh nhìn thẳng phía trước như đang chăm chú lái xe và thản nhiên nói: “Anh cũng không làm gì cả, chỉ sử dụng một phần mềm con chíp, sau đó bảo cấp dưới làm một số tài liệu tố giác mà thôi. Cũng chỉ trách tên này làm việc bất cẩn, đưa tất cả sổ sách lên trên mạng, điều tra một phát là ra ngay”
Việc đó đối với anh mà nói thì đơn giản như trở bàn tay, chẳng đáng nhắc đến.
Dường như anh lo rằng Tô Manh sẽ hiểu nhầm nên thêm nói thêm: “Anh làm việc đó không phải chỉ vì em, mà một phần cũng vì Tiểu Khải, anh không muốn tên Triệu Trí Tuấn đó làm ảnh hưởng đến cuộc sống của nó”
Nghe thấy lời đó, Tô Manh bỗng nhiên cảm thấy việc bản thân lo lắng Thẩm Dục An sẽ cướp Tiểu Khải trước đây.
đúng là thần hồn nát thần tính.
Cho dù thế nào đi chăng nữa thì Thẩm Dục An cũng là bố của Tiểu Khải, con trai dưới sự chăm sóc của cả bố lẫn mẹ chắc chắn sẽ khỏe mạnh sống tốt hơn chỉ được mẹ chăm sóc.
Hơn nữa Tiểu Khải còn là một đứa trẻ thông minh từ bé.
Xe chạy đến cổng trường mẫu giáo.
Tô Manh đón Tiểu Khải từ tay của cô giáo, phát hiện Tiểu Khải hôm nay dường như rất vui vẻ, miệng cứ nhếch lên mãi.
Ngồi trên xe, Tô Manh chọc cậu: “Con trai, hôm nay ở trường có chuyện gì vui sao?”
Tiểu Khải ngồi trên chiếc ghế trẻ em mà hôm trước Thẩm Dục An mua cho cậu, hai chân phấn khích khua khoáng: “Mẹ ơi, tuần này con có bài tập về gia đình, yêu cầu phải chụp ảnh cả gia đình đi chơi với nhau, ngày mai chúng ta gọi mẹ nuôi cùng nhau đi chơi nhé.”
Chẳng trách Tiểu Khải lại vui như vậy, từ sau khi về nước, cuối tuần nào cô cũng bận tối mắt tối mũi, đã rất lâu rồi cô không dẫn Tiểu Khải ra ngoài đi chơi.
Tiểu Khải mặc dù thông mình từ nhỏ nhưng dù sao nó cũng là trẻ con, tính ham chơi đương nhiên vẫn có, nên khi nghe thấy được ra ngoài đi chơi với mẹ thì hào hứng là điều đương nhiên.
Tô Manh liếc mắt nhìn sang người đàn ông có vẻ như đang chăm chú lái xe phía trước nhưng vẫn luôn lén nhìn Tiểu Khải ngồi phía sau qua gương chiếu hậu, cô liền mở miệng nói: “Chủ tịch Thẩm, cuối tuần anh có ránh không? Anh có muốn cùng chúng tôi đi chơi không?”