Đối với lời đề nghị này của Tô Manh, còn chưa đợi câu trả lời của Thẩm Dục An, Tiểu Khải ngồi phía sau đã phản kháng lại ngay.
“Tại sao lại dẫn chú ấy đi cùng chứ? Chỉ có chúng ta và mẹ nuôi đi không được sao?”
Cậu bực bội trừng mắt với Thẩm Dục An đang nhìn qua gương chiếu hậu, đôi mắt giống hệt Thẩm Dục An đầy sự ghét bỏ.
Thẩm Dục An không nhìn vào gương chiếu hậu nữa, anh chăm chú nhìn phía trước lái xe, dường như không nghe thấy cuộc đối thoại của hai mẹ con.
Tô Manh nhìn Thẩm Dục An đang với khuôn mặt lạnh lùng qua gương chiếu hậu, liền quay sang nói nhỏ với Tiểu Khải: “Dẫn chú ấy theo để xách đồ giùm cho chúng †a, con thấy thế nào?”
Tiểu Khải nghĩ đến việc mỗi lần ra ngoài mẹ đều phải xách một cái balo to đùng chứa rất nhiều thứ lặt vặt sử dụng trong quá trình đi chơi, khiến cho vai mẹ sưng đỏ.
cả lên, cậu nhìn thân người to cao vạm vỡ của Thẩm Dục An một lượt sau đó đồng ý với ý kiến của mẹ.
Cậu cũng bắt chước ghé sát tai Tô Manh và nói: “Dạ, vậy thì để cho chú ấy đi theo xách giùm đồ cho chúng ta vậy, như vậy mẹ khỏi phải vất vả”
Tiểu Khải nói ngọt quá làm cho Tô Manh không thể không xoa đầu cậu mà khen ngợi: “Ai da, vẫn là con của mẹ có hiếu nhất!”
Tô Khạn Khải được mẹ khen mà mặt cười tươi hớn hở, lúc này trông cậu không còn như ông cụ non nữa mà thay vào đó là vẻ ngây thơ vốn có của một đứa trẻ năm tuổi.
Hầy, cậu thấy người đàn ông ngồi phía trước cũng có chút hữu ích nên thôi miễn cưỡng cho chú ấy đi cùng vậy.
Tô Manh nhoài người lên phía trước hỏi Thẩm Dục An lại lần nữa: “Chủ tịch Thẩm, cuối tuần anh có thời gian đi chơi cùng chúng tôi không vậy?”
Thẩm Dục An liếc nhìn Tiểu Khải đang cầm điện thoại tìm kiếm các khu vui chơi với vẻ mặt không có chút gì khó chịu, lúc này anh mới gật đầu nói: “Được chứ, đúng lúc cuối tuần này tôi cũng rảnh”
Mặc dù lúc nãy trước khi tan làm, anh còn hẹn với phòng kĩ thuật cuối tuần tăng ca, thôi thì để họ tự tăng ca một mình vậy.
Những lập trình viên đó được anh đào tạo cũng rất lâu rồi, cũng nên cho họ tự tăng ca một mình, không cần ông chủ như anh đi theo nữa.
Tô Ngạn Khải cầm chiếc điện thoại và vội vàng kéo Tô.
Manh sang, chỉ vào các trò chơi ở khu vui chơi trên màn hình điện thoại: “Mẹ, những trò chơi ở khu vui chơi này.
đều rất thú vị, trò này, trò này, cả trò này nữa, trò nào con cũng muốn chơi thử cả”
Tô Manh thấy các trò chơi mạo hiểm như bay trên đường chân trời hay lênh đênh trên núi Lôi Minh thì liền than vãn: “Tiểu Khải à, mẹ sợ độ cao lắm”
Tiểu Khải bĩu môi, nói với vẻ thất vọng: “Vậy để mẹ nuôi chơi với con vậy”
Tô Manh hơi sượng sùng: “Con quên rồi sao? Mẹ nuôi còn sợ độ cao hơn cả mẹ nữa”
Trước đây ba người từng đi chơi tàu lượn siêu tốc với nhau, lúc đó cô sợ đến nỗi hai chân run rẩy thôi, còn Viên Hân Lôi thì sợ đến nôn mật xanh mật vàng.
Tiểu Khải xìu mặt lại, vẻ mặt hiện lên vẻ thất vọng: “Thế có lẽ con không thể chơi những trò chơi mạo hiểm này: rồi”
“Chú có thể chơi với con”
Lúc này đúng lúc gặp đèn đỏ, Thẩm Dục An quay người lại nói.
Tô Manh trong lòng cũng muốn làm cho mối quan hệ của hai bố con thêm gần gũi nên đã nói giúp cho Thẩm Dục An: “Đúng đấy, ngày mai chú ấy cũng đi với mình mà, vậy chú ấy có thể chơi với con những trò chơi đó.
Con trai, con thấy sao?”
Tiểu Khải đọc những lời giới thiệu về các trò chơi mạo hiểm đó trong điện thoại, rồi nhìn người đàn ông có khuôn mặt giống mình nhưng già dặn hơn đang ngồi phía trước, cậu suy nghĩ một lúc rồi trả lời với vẻ miễn cưỡng: “Có lẽ chỉ còn cách này thôi”
Nhưng sau đó, khi cậu và Tô Manh bàn bạc về các trò chơi ngày mai chơi thì cậu càng kiềm chế không nổi sự thích thú khi chỉ mới xem cái tên của trò chơi.
Hai mẹ con bàn bạc cả đoạn đường về, lúc xuống xe, Tô Manh huơ huơ điện thoại với Thẩm Dục An đang ngồi trong xe: “Vậy tối tôi sẽ gửi thời gian cụ thể ngày mai đi cho anh”
Thẩm Dục An gật gật đầu, sau khi thấy hai mẹ con cô đã đi vào bên trong thì anh mới ngồi trong xe làm một hành động thể hiện sự thắng lợi.