Hôm đó, sau khi hoảng hốt chạy trốn về nhà trong bộ dạng say xỉn, Triệu Trí Tuấn ngồi trên ghế sofa mà người ướt đẫm mồ hôi, không còn cái suy nghĩ phải đe dọa Tô Manh như trước nữa mà ngược lại trong lòng cảm thấy có đôi chút lo lắng.
Theo như sự hiểu biết của anh về Tô Manh thì cô ấy nhất định sẽ đi báo cảnh sát.
Từ sau khi ly hôn với Lưu Lệ Vân, trong tay anh bây giờ chỉ còn năm ba mươi phần trăm cổ phần trong công ty, nếu như bây giờ tin cưỡng bức bê bối này bị lộ ra thì vị trí chủ tịch hội đồng quản trị này nhất định sẽ không giữ được nữa, như thế sau này làm sao anh có chỗ đứng ở thành phố Hải này nữa chứ?
Do đó, việc tối nay tuyệt đối không thể bị lộ ra.
Anh nghĩ đến các mối quan hệ chính phủ mà trước đây đã phải chỉ rất nhiều tiền để xây dựng, đành mặt dày đi gọi điện, sau khi gọi gần hết những mối quan hệ đó thì sự việc này mới xem như êm xuôi.
Ngày hôm sau, trong lòng anh cứ có cảm giác không yên, cứ lo sợ các viên chức nhà nước sẽ đến gõ cửa.
May mà các mối quan hệ anh tạo dựng trước đây rất tốt, hơn nữa Tô Manh cũng chỉ là một người dân bình thường, không có quan hệ cửa nẻo gì, cả ngày hôm đó sóng yên biển lặng.
Đến tối, nỗi lo lắng của Triệu Trí Tuấn xem như đã tiêu biến đi.
Anh ta nghĩ rằng vì để ém chuyện này xuống mà đã phải nhờ đến rất nhiều mối quan hệ anh khó khăn lắm mới tạo dựng được trong mấy năm qua, con trai của anh thì lại bị người đàn bà tham phú phụ bần Tô Manh đó giữ bên mình, nghĩ đến đây anh ta bỗng trở nên căm giận.
Nhưng chưa để anh ta kịp nghĩ cách để giành con trai lại thì ngày hôm sau các nhân viên cục thuế đã đến tìm.
Khi các nhân viên cục thuế mặc đồng phục đến gõ cửa thì Triệu Trí Tuấn lo lắng đến toát cả mồ hôi hột.
Anh từng tuổi này mà đã bao giờ thấy đội ngũ khủng như vậy đây. Nhìn thấy có người quen, anh liền cầm bao.
thuốc lá đưa đến: “Cục trưởng Lí, sao ông lại có thời gian đến đây vậy? Ông nên báo cho tôi biết trước khi ông đến đây để tôi còn biết mà chuẩn bị sẵn sổ sách chứ”
Nhưng hôm nay ông ta không còn xưng anh gọi em thân thiết như trước đây nữa mà hết sức nghiêm túc, ông ta từ chối điếu thuốc mà Triệu Trí Tuấn đưa sang: “Chủ tịch Triệu, chúng tôi muốn kiểm tra giấy tờ thuế của công ty anh, mời anh hợp tác điều tra!”
Triệu Trí Tuấn lo lắng đến toát mồ hôi hột, lắp ba lắp bắp: “Cục trưởng Lí à, ông cũng biết là công ty chúng tôi sở hữu rất nhiều thương hiệu thời trang nữ nên sổ sách cũng tách riêng, hay là ông thư thư cho tôi chút thời gian để tôi gom hết sổ sách lại”
Cục trưởng Lí lại nghiêm mặt nói: “Không sao đâu, nhân viên của chúng tôi rất đông, sổ sách của công ty anh chúng tôi có thể giải quyết được, làm phiền anh dẫn đường!”
Triệu Trí Tuấn không còn cách nào khác, chỉ biết giương mắt nhìn nhân viên cục thuế ôm hết sổ sách đi.
Vì chuyện này mà các nhân viên trong công ty đều hoang mang lo sợ.
Có công ty nào mà không có vấn đề về thuế má chứ, chỉ là bộ phận chính phủ họ không kiểm tra mà thôi, nhưng nếu đã kiểm tra thì sẽ bị lộ tẩy ngay.
Các cổ đông trong công ty sau khi nghe tin đều chạy đến công ty dò la tình hình, hỏi Triệu Trí Tuấn có phải đã đắc tội với ai rồi không.
Thậm chí Lưu Lệ Vân ngay khi thấy tình hình không ổn liền muốn bán cổ phần của cô đi.
Hai sự việc xảy ra cùng lúc khiến cho đầu anh rối tung, không còn suy nghĩ đến việc đi kiếm chuyện với Tô Manh nữa.
Tô Manh bốn ngày liên tiếp được Thẩm Dục An chở đi đón về, hơn nữa cộng thêm việc lần trước Thẩm Dục An chủ động thân thiết với cô thì mối quan hệ hai người bây giờ đã tốt hơn rất nhiều, Tô Manh không còn bài xích anh như trước đây nữa, thậm chí bây giờ ngồi trên xe ô tô thỉnh thoảng hai người còn nói chuyện với nhau.
Trong quá trình nói chuyện, Tô Manh phát hiện ra rằng, Thẩm Dục An mặc dù nói ít nhưng mỗi câu anh nói ra đều rất đáng giá, cô thấy anh là một người có tầm nhìn xa.
Chẳng trách anh ta có thể dẫn dắt được công ty kĩ thuật Hướng Dương trở thành công ty kĩ thuật hàng đầu đất nước.
Hôm đó khi chở Tô Manh về, Thẩm Dục An bỗng nhiên bật radio nghe.
Tô Manh cảm thấy có chút kì lạ, Thẩm Dục An trông có vẻ là một người nhàm chán, lúc anh ta lái xe chưa bao giờ thấy bật radio, sao hôm nay bỗng nhiên lại bật vậy.
Vài phút sau, cô bỗng nghe radio phát một đoạn tin tức mà nhân vật trong đoạn tin đó là người cô quen.
“Trong quá trình kiểm tra thuế đối với tất cả các doanh nghiệp trong toàn thành phố lần này, công ty cổ phần hữu hạn thời trang Vân Dật đã bị phát hiện làng nghìn vạn nhân dân tệ, công ty này phải đối mặt với số tiền phạt khổng lồ lên đến năm nghìn vạn nhân dân tệ, đồng thời người trực tiếp điều hành công ty là ông Triệu Trí Tuấn có thể sẽ bị đối mặt với án tù…”
Thời trang Vân Dật không phải là công ty mà Triệu Trí Tuấn đứng tên sao, nó là một hệ thống bán hàng trên mạng, cũng là một công ty thời trang rất nổi tiếng, sao.
bỗng nhiên lại bị kiểm tra thuế chứ?
Chưa đợi Tô Manh nghĩ ra được vấn đề, Thẩm Dục An liền mở miệng nói: “Sau này em không cần phải lo lắng rằng anh ta sẽ đến làm phiền em nữa”