Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo!

Quyển 3 - Chương 2: Trong Lòng Hơi Oán Hận



Chuyển ngữ: Mẹ CherryNhìnThanh Hạm mỉm cười, không hiểu sao trong lòng Tô Tích Hàn lại dâng lên nỗithương cảm. Năm năm trôi qua đã để lại không ít dấu vết trên khuôn mặt vốn luônbướng bỉnh của Thanh Hạm. Dáng vẻ vốn ngây ngô, bâygiờ cũng trưởng thành hơn rất nhiều, có thể thường xuyên nhìn thấy vẻ đauthương và nhung nhớ đậm sâu trong đôi mắt nàng. Nàng vẫn là một người thíchcười như trước, có điều, nụ cười ấy không đơn thuần thanh khiết như trước kia,mà lại thoáng có vẻ như hồ ly, ánh mắt vẫn trong trẻo đen như ngọc, nhưng cũngẩn chứa nhiều tâm sự khác, lại sâu như nước hồ khiến người ta say mê.Thậtra, Tô Tích Hàn cũng không có cảm tình tốt lắm với Lăng Nhược Tâm, ai bảo hắnức hiếp nàng chứ? Nhưng mà, nàng lại rất thương Thanh Hạm. Trong năm năm nay,hai người sớm chiều bên nhau, tình cảm còn sâu sắc hơn tỷ muội, cho nên, nàngcũng thầm hy vọng Lăng Nhược Tâm có thể sớm xuất hiện. Ngày ấy, Tô Dịch Hàntính kế với nàng, khiến nàng đã hoàn toàn không còn hy vọng gì vào chuyện thànhthân nữa, chính Thanh Hạm đã giúp nàng tái sinh.TôTích Hàn vẫn còn nhớ mang máng tâm trạng của mình khi được Thanh Hạm cứu lên.Lúc đó, nàng rất mất mặt, thống khổ, sống không bằng chết! Tuy nàng cũng khôngyêu Tống Vấn Chi, nhưng lại bị hắn làm tổn thương sâu sắc. Dù nàng biết rất rõ,sự tổn thương này cũng không phải do Tống Vấn Chi mà do chính ca ca ruột thịtcủa mình gây ra, nhưng trong lòng nàng lại càng thêm oán hận Tống Vấn Chi! Sựcố chấp, cứng nhắc của hắn khiến nàng mất đi tất cả! Nàng vốn có cuộc sống đầyđủ, mãn nguyện, có ca ca yêu thương nàng, có sự kỳ vọng vào một tình yêu đẹp,nhưng vì sự từ chối cực kỳ cố chấp của hắn đã khiến tất cả tan thành bọt nước.TôTích Hàn vẫn cảm thấy mình không còn lý do gì để sống trên cuộc đời này nữa,cho đến khi nàng nhìn thấy đôi mắt đầy tuyệt vọng nhưng cũng không mất đi hyvọng của Thanh Hạm, nàng mới hiểu rằng, dù nàng có đáng thương, cũng không thểđáng thương như Thanh Hạm, vừa mất cha, vừa mất người mình yêu nhất. Nhưng,Thanh Hạm vẫn có thể sống tiếp vậy thì vì sao nàng không thể sống?TôTích Hàn thừa nhận rằng, khi biết Thanh Hạm là nữ, nàng hơi hoảng hốt, nhưngchuyện khiến nàng thấy kinh hãi hơn cả đó là Lăng Nhược Tâm là nam nhân. Nàngđã biết Lăng Nhược Tâm từ rất lâu, luôn rất sùng bái hắn. Dù muốn ghen tị, cũngkhông ghen tị nổi, vì hắn quá hoàn mỹ. Những gì nữ tử nên có, hắn đều có, mànhững gì không có, hắn cũng có. Chỉ là, nàng không bao giờ có thể ngờ tới, hắnlại là một nam tử!Cóđiều, Tô Tích Hàn chỉ sợ rằng có lẽ Lăng Nhược Tâm đã chết, nếu không, khôngthể nào qua bao nhiêu lâu như vậy mà vẫn không có tin tức gì. Có lẽ khi hắnnhảy xuống vách đá đã bị nước sông cuốn đi. Con sông đó chảy rất xiết, muốnnuốt gọn một người là quá đơn giản, không tìm được thi thể cũng là chuyện rấtbình thường.Chỉlà, dù trong lòng Tô Tích Hàn nghĩ như vậy, nàng cũng không nói thế với ThanhHạm, ngược lại, nàng còn nghĩ trăm nghìn cách an ủi Thanh Hạm, nói cho nàngbiết hắn vẫn còn sống. Nhưng mỗi khi nhìn thấy nàng thương tâm, khổ sở, Tô TíchHàn cũng cảm thấy khổ sở theo nàng. Đối với một người thân như tỷ muội như vậy,Tô Tích Hàn làm sao có thể nhẫn tâm chặt đứt hy vọng của nàng?! Cho nên, mỗilần nàng đi ra ngoài tìm Lăng Nhược Tâm, Tô Tích Hàn đều để mặc cho nàng đi,không ngăn cản. Nhưng, mỗi lần nhìn thấy nàng thất vọng mà về, thì Tô Tích Hàn đềucảm thấy đau lòng thay cho nàng.Suốtmột thời gian dài, có những lúc Tô Tích Hàn còn cảm thấy, Thanh Hạm vất vả nhưthế, nếu Lăng Nhược Tâm đã chết thật rồi, thì thật không công bằng với ThanhHạm, nàng còn thường có ảo giác, có lẽ sẽ có một ngày nào đó, hắn sẽ đột ngộtxuất hiện trước mặt Thanh Hạm.Khichỉ có nàng và Thanh Hạm, Tô Tích Hàn cũng sẽ mắng Thanh Hạm vài câu, vì vôduyên vô cớ lại biến nàng thành mẹ của một đứa bé hơn bốn tuổi, chặt đứt baonhiêu tâm tư của các vương công công tử đối với nàng, chặt đứt tình duyên củanàng! Những lúc đó, Thanh Hạm sẽ cười hì hì mà nói: “Có thể tìm được một tướngcông có năng lực như ta, là phúc khí của ‘nàng’ đấy!”Đúngthế, nếu Thanh Hạm là nam tử, Tô Tích Hàn nhất định sẽ gả cho nàng, đáng tiếc,nàng lại là nữ! Có điều, mắng thì mắng vậy, nhưng Tô Tích Hàn lại cảm thấy vôcùng hạnh phúc, không có tình yêu, không có tình thân, nhưng lại có một tướngcông nữ giả nam, một cô con gái thông minh, đáng yêu, coi như nàng cũng một lầnnữa tìm lại được tình thân và tình yêu rồi. Mặc dù chuyện này rất khó tin,nhưng nàng lại rất yêu gia đình nhỏ này, yêu vị ‘tướng công’ thường lặng lẽ bithương kia, yêu ‘cô con gái’ vô cùng đáng yêu ấy.TôTích Hàn còn nhớ rõ, sau khi Thanh Hạm Vô Ưu không bao lâu, thì nói muốn thànhthân với nàng, để nàng làm mẹ Vô Ưu. Lúc đó, nàng thực sự rất buồn cười, trongthiên hạ này, có lẽ chỉ mình Thanh Hạm mới có suy nghĩ như vậy. Mà ma xui quỷkhiến thế nào, nàng lại đồng ý, vì thế nên mới có một gia đình vừa quái dị vừahạnh phúc thế này.Cóđôi khi, Tô Tích Hàn cũng nghĩ, nếu một ngày nào đó, Lăng Nhược Tâm thật sựxuất hiện, nàng sẽ mất hết những gì đang có. Suy nghĩ đó khiến nàng hơi sợ hãi.Lúc Thanh Hạm ra ngoài, nàng vừa hy vọng Thanh Hạm tìm được Lăng Nhược Tâm,nhưng lại sợ Thanh Hạm thực sự tìm thấy Lăng Nhược Tâm. Con người, có đôi khirất mâu thuẫn.ThấyTô Tích Hàn ngồi ngẩn người, Thanh Hạm đưa tay nhéo mặt nàng hỏi: “Nghĩ gì màxuất thần thế? Ta gọi mấy lần mà cô cũng không nghe thấy.”TôTích Hàn khẽ cười nói: “Không phải là đang nghĩ chuyện của cô và hắn sao! Côgọi ta có việc gì?”ThanhHạm hơi sẵng giọng: “Cô nghĩ chuyện của ta và hắn làm gì. Thanh Sơn sắp đếnrồi, cô mau đi làm một ít bánh quế hoa cho hắn đi! Để lát nữa hắn đỡ bảo tangược đãi hắn, rồi lại khiến vị ‘nương tử’ trên danh nghĩa của ta đau lòng đếnchết đi mất!”TôTích Hàn trừng mắt lườm nàng một cái nói: “Cái tên đó, suốt ngày chỉ biết ăn,coi chừng ngày nào đó, ăn nhiều thành heo luôn!”ThanhHạm cười hì hì nói: “Nếu ngày nào đó hắn thực sự thành heo, cũng là nhờ công cômà. Hay là thế này đi, hôm này ta bỏ cô, cho cô và hắn ở bên nhau nhé. Như vậythì kế hoạch của cô càng dễ thực hiện hơn, chỉ sợ hắn sẽ càng biến thành heonhanh hơn ấy!”MặtTô Tích Hàn hơi đỏ lên, đôi mày thanh tú khẽ nhướng, giận dữ nói: “Cô lại nóihươu nói vượn cái gì thế?” Nàng đương nhiên hiểu tâm ý của Thanh Sơn, nhưngcũng hiểu rõ tâm tư của mình. Đã năm năm trôi qua, nhưng nàng vẫn chưa thể quênđược chuyện cũ, khiến lòng nàng hoàn toàn không dám mơ mộng gì. Có lẽ, giữa haingười vẫn còn thiếu vài thứ, tên là duyên phận.ThanhHạm cười ha ha nói: “Ta đâu có nói hươu nói vượn, hai người ấy mà, một bênchàng hữu tình, một bên thiếp có ý, ta bị kẹp ở giữa như nhân bánh ấy. TíchHàn, nếu ngày nào đó Thanh Sơn thực sự đến cửa cầu thân, ta sẽ gả cô đi gấp. Đỡcho cô ngày nào cũng oán hận ta làm chậm trễ tình duyên của cô.”Nếulà năm năm trước, Thanh Hạm nhất định sẽ không biết được tình cảm của ThanhSơn. Nhưng mấy năm qua, nàng đã hiểu được cách đọc tâm sự trong ánh mắt củangười khác. Khi Thanh Sơn nhìn Tô Tích Hàn, ánh mắt hắn giống y như ánh mắtLăng Nhược Tâm nhìn nàng năm đó.MặtTô Tích Hàn càng đỏ hơn, nàng xấu hổ quay người, đi xuống bếp, không thèm để ýđến Thanh Hạm nữa.ThanhHạm phì cười nhìn theo bóng Tô Tích Hàn. Nàng hiểu rất rõ tình cảm của ThanhSơn dành cho nàng ta. Chuyện năm năm trước cũng đã khiến Thanh Sơn biết đượcgiới tính thật sự của nàng, nên hắn cũng chưa bao giờ giấu diếm nàng tình cảmcủa hắn đối với Tô Tích Hàn. Mấy năm nay, Thanh Hạm cũng luôn có ý tác hợp chohọ, nhưng Tô Tích Hàn lại luôn lảng tránh. Trong thiên hạ này, chắc cũng chỉ cómột người ‘tướng công’ như Thanh Hạm, suốt ngày chỉ nghĩ xem làm thế nào để táchợp cho ‘nương tử’ của mình được ở bên thuộc hạ của mình thôi.Đếnchập tối, Thanh Sơn tới Vô Hối sơn trang, vừa vào cửa, Vô Ưu đã đón hắn: “ThanhSơn thúc thúc!” Thanh Sơn được chứng kiến sự ra đời của Vô Ưu, nên rất thươngcô bé. Lại nói, cô bé càng lớn càng giống Lăng Nhược Tâm, nên khiến Thanh Sơncảm thấy rất gần gũi. Suy nghĩ của trẻ con đơn giản hơn người lớn rất nhiều, aithương cô bé, cô bé sẽ thân thiết với người đó.ThanhSơn cười to, ôm Vô Ưu định hôn cô bé, Vô Ưu liền giơ bàn tay nhỏ xinh lên đẩyhắn ra nói: “Không cho thúc thúc hôn cháu, mỗi lần thúc hôn cháu, râu của thúcđâm vào mặt cháu đau muốn chết. Cha hôn thoải mái hơn nhiều, không hề đâm vàomặt cháu!” Cô bé vẫn không hiểu, vì sao râu của Thanh Sơn thúc thúc đâm vào mặtcô bé rất đau, nhưng cha và mẹ lại không giống như thúc ấy, hai người đều khôngcó râu.Côbé vừa dứt lời, mọi người trong phòng cũng không nhịn được liền cười ha ha.Thanh Sơn thầm nghĩ: Cha cháu rõ ràng là nữ tử, làm sao mọc được râu, hôn cháuđương nhiên sẽ không đâm vào mặt cháu rồi. Chờ đến khi cha thật của cháu xuấthiện, xem cháu còn dám nói như thế không!Tuynghĩ vậy, nhưng hắn lại rút một cây kẹo đường trong ngực áo ra, dụ dỗ: “Vô Ưucho Thanh Sơn thúc thúc hôn một cái, thanh kẹo này sẽ cho Vô Ưu hết!” Đối vớitiểu hài tử, không có thứ gì có sức hấp dẫn hơn kẹo đường.VôƯu khẽ chớp đôi mắt long lanh của mình, sau đó bĩu môi, hừ một tiếng: “Lần nàycha về, cha cho cháu rất nhiều rất nhiều kẹo, cháu không thích thú gì kẹo củachú đâu.” Thật ra, cô bé đã thèm đến chảy nước miếng ròng ròng rồi, nhưng vẫncố chịu đựng. Mà lần này, vì không có tin tức của Lăng Nhược Tâm, nên Thanh Hạmcũng không có tâm trạng gì, nên căn bản không hề mua quà cho cô bé.NgheVô Ưu nói dối, Thanh Hạm không khỏi mỉm cười, bộ dạng của Vô Ưu giống y nhưhắn, cũng từng trợn mắt nói dối như vậy, nói dối không chớp mắt. Nghĩ đến hắn,trong lòng nàng lại hơi đau đớn.ThanhSơn cười hì hì nói: “Kẹo của thúc và kẹo của cha cháu đâu có giống nhau! Kẹonày hả, là do Thanh Sơn thúc thúc cố tình tìm một sư phụ làm kẹo nổi tiếng nhấtnước Long Miên làm đó. Vô cùng ngọt ngào, không tin thì cháu ngửi thử xem, ngửixem!” Dứt lời, hắn hơi xé một góc giấy bọc kẹo ra, mùi hoa quế đậm đà liền bayra.VôƯu nuốt nước miếng vài cái, rồi có chút tâm không cam, lòng không nguyện, đưa khuônmặt nhỏ nhắn sang nói: “Được rồi! Cho chú hôn một chút đấy!” Tuy ngoài miệng côbé tỏ ra rất miễn cưỡng, nhưng lòng lại vui như nở hoa. Chỉ hôn một cái mà đượcnhiều kẹo đường như vậy, đúng là chuyện vui vẻ nhất trên đời.NgheVô Ưu nói thế, ý cười trên mặt Thanh Hạm càng đậm hơn, nha đầu đó, nhỏ tuổi màđã biết cò kè mặc cả rồi, chỉ sợ lớn lên lại thành một đại gian thương mất.ThanhSơn không thèm để ý đến lời của Vô Ưu, hắn cười to rồi hôn vài cái lên khuônmặt nhỏ nhắn của Vô Ưu. Vô Ưu nhíu mày, tay đã nắm được thanh kẹo trong tayThanh Sơn, liền vội vàng nhảy xuống khỏi người hắn.Saukhi lấy được kẹo, Vô Ưu vội vàng bóc một viên, bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nóikhông rõ tiếng: “Thanh Sơn thúc thúc xấu xa, chỉ cho thúc hôn một cái mà thúchôn cháu nhiều như vậy, mặt cháu đau hết rồi này!”NhìnVô Ưu ăn đầy mồm kẹo còn trách người ta, Thanh Hạm không nhịn được, khẽ cườithành tiếng, nàng nói với Vô Ưu: “Vô Ưu, lấy được kẹo rồi, giờ đi ngủ với bà vúđi!”VôƯu cười vô cùng đáng yêu với Thanh Hạm, rồi đi tới trước mặt nàng nói: “Cha,cha hôn Vô Ưu đi, rồi Vô Ưu sẽ đi ngủ ngay.”ThanhHạm khẽ cười, hôn vào hai má cô bé mỗi bên một cái, cô bé mới chịu theo bà vúvề phòng ngủ.VôƯu vừa đi khuất, Thanh Hạm liền hỏi: “Chuyện lần này huynh lo đến đâu rồi?”ThanhSơn cũng thu lại nụ cười, dáng vẻ vô cùng điềm tĩnh: “Ta đã lo liệu cực kỳthuận lợi, đã bán thành công binh khí mà mình có cho Tần Phong Ảnh. Có lẽ hắnsắp khởi binh rồi.” Lượng binh khí lần này khá lớn, trị giá cũng rất cao.Khoémiệng Thanh Hạm thoáng có vẻ tàn nhẫn nói: “Hay lắm, ta rất muốn nhìn xem, haihuynh đệ hắn, ai lợi hại hơn ai.” Dùng tiền của bọn hắn, để ngồi xem trò cườicủa bọn hắn, đúng là chuyện cực kỳ thú vị.ThanhSơn nói: “Ba năm trước, sau khi Tần Phong Dương kế vị, trong nước Phượng Dẫnrất thái bình, dân chúng cũng an cư lạc nghiệp. Tuy đa phần lương thực của nướcPhượng Dẫn vẫn nhập từ Long Miên, nhưng không thể không nói, Tần Phong Dươngcũng coi như là một vị hoàng đế tốt. Trang chủ làm như vậy, chỉ sợ sẽ làm nổilửa chiến tranh, e rằng rất nhiều dân chúng sẽ vì thế mà phiêu bạt khắp nơi.”ThanhHạm hừ một tiếng nói: “An cư lạc nghiệp à? Thanh Sơn, thứ huynh nhìn thấy, erằng chỉ là bề ngoài thôi! Nửa năm trước, ở An Dương xảy ra bạo động, đó làviệc mà dân chúng an cư lạc nghiệp nên có sao? Tần Phong Ảnh sao có thể để choTần Phong Dương yên ổn ngồi trên ngai vị hoàng đế vốn là của hắn ta chứ? Dùchúng ta không bán binh khí cho hắn ta, hắn ta cũng sẽ không chịu yên phận, sẽnghĩ tất cả mọi cách, kéo Tần Phong Dương xuống khỏi ngai vàng
”ThanhSơn thở dài nói: “Tuy vậy, nhưng ta vẫn cảm thấy hơi bất an. Ta vốn là cô nhi,nếu năm đó, không có môn chủ cứu mạng, thì đã không có Thanh Sơn bây giờ. Cũngvì cuộc sống của ta từ nhỏ đã rất khó khăn, nên Thanh Sơn càng có thể hiểu rõ,dân chúng bình thường chỉ cần một cuộc sống no đủ, an cư lạc nghiệp là tốt lắmrồi.”MắtThanh Hạm như sâu hơn, khẽ nói: “Huynh nói không sai. Nhưng mà, qua bao nhiêunăm như vậy, huynh cũng hiểu rõ tình hình của nước Phượng Dẫn, người dân cóngày nào được sống yên ổn? Nếu ta đoán không nhầm, nước Phượng Dẫn đều dùngquốc khố để mua lương thực từ nước Long Miên. Sản vật trong nước cũng khôngphong phú, không có nhiều hạng mục để thu thuế, chỉ e rằng quốc khố đã trốngrỗng từ lâu. Mà Tần Phong Ảnh vẫn ẩn mình ở Tây Nam, thường xuyên phát động vàicuộc bạo động nhỏ, khiến Tần Phong Dương không thể yên ổn. Một quốc gia nhưvậy, làm sao có thể dùng từ an cư lạc nghiệp để nói chứ?”Hainăm nay, tuy Tần Phong Dương cũng là một hoàng đế tốt, chăm lo cho việc nước,việc dân, nhưng thường xuyên gặp bạo động khiến hắn không được yên bình. Mà nơi xảy ra bạo động, không cần nghĩ cũng biết là ai làm.Suy đi tính lại, thì đúng là Tần Phong Dương cũng không có tâm tư tàn nhẫn, độcác như Tần Phong Ảnh.ThanhSơn gật đầu nói: “Trang chủ nói cũng rất có lý, nhưng mà…”ThanhHạm ngắt lời hắn: “Huynh hiểu rõ ân oán giữa ta và bọn hắn. Ngày đó, hắn bứcchúng ta đến đường cùng, nhưng mấy năm nay, sự oán hận cũng phai nhạt đi rấtnhiều. Chỉ là, ta nuốt không trôi món nợ đó, bọn hắn khinh người quá đáng, ngàyđó áp bức chúng ta từng bước một, cuối cùng khiến hắn rơi xuống vực không cótin tức gì. Nỗi khổ trong lòng ta, ngươi biết mà?”Nghĩđến chuyện đó, lòng nàng vô cùng đau đớn. Chuyện xưa như gió, hồi ức như mộng!Mà trong giấc mộng đó, ngoài sự ấm áp ngọt ngào, còn có cả máu tanh!ThanhSơn chậm rãi nói: “Ngày đó, ta và Lạc Thành cũng là tìm được đường sống trongchỗ chết. Bảy mươi tám huynh đệ đi theo, chỉ còn lại mình ta và Lạc Thành. Nếunói đến hoàng thất, lòng ta sao có thể không oán hận! Tuy Tần Phong Dương làmột vị hoàng đế tốt, nhưng cũng không đánh lại được mưu ma chước quỷ của TầnPhong Ảnh. Ta chỉ không hiểu, vì sao trang chủ phải giúp Tần Phong Ảnh?”ThanhHạm thản nhiên nói: “Ta không giúp Tần Phong Ảnh. Chuyện ngày đó hoàn toàn dohắn gây ra. Về tâm tư của Tần Phong Dương, ta còn có thể hiểu được vài phần,còn sự ngoan độc của Tần Phong Ảnh lại khiến ta hận đến nghiến răng nghiếnlợi.” Nhưng có lẽ, nàng cũng nên cảm tạ Tần Phong Ảnh. Nếu hắn không hạ xuândược cho nàng, nàng và Lăng Nhược Tâm cũng không viên phòng, không viên phòng,sẽ không có tiểu Vô Ưu.ThanhSơn đầy nghi hoặc nói: “Vậy sao trang chủ còn muốn bán chỗ vũ khí kia cho TầnPhong Ảnh?” Hắn đã muốn hỏi vấn đề này từ lâu nhưng không dám vì sợ chạm vàonỗi đau trong lòng nàng.ThanhHạm hỏi ngược lại: “Thanh Sơn, năm năm nay chúng ta mai danh ẩn tích, dùng VôHối sơn trang để che giấu thân phận, nhưng thật ra lại chú trọng khai tháckhoáng sản, chế tạo binh khí, huynh biết vì sao chứ?”ThanhSơn đáp: “Vì báo thù.”ThanhHạm thở dài: “Thật ra, những năm gần đây, ta cũng cực kỳ chán ghét cuộc sốngchìm trong thù hận. Chỉ là, mỗi khi đêm dài tĩnh lặng buông xuống, lòng takhông hiểu sao sẽ vô cùng đau đớn, đau đến không thở nổi. Ta không muốn pháhỏng vương triều của Tần Phong Dương. Ta cũng không có bản lĩnh đó, cũng khôngcó tâm tư độc ác đó, ta chỉ muốn cho bọn họ cũng được nếm thử một chút, cảmgiác nhà tan cửa nát là thế nào.”ThanhHạm vẫn còn nhớ rõ hình ảnh Huyến Thải sơn trang cháy đen, ngọn lửa đã thiêurụi đi tất cả. Tuy Tần Phong Dương nói đó không phải là người của Huyến Thảisơn trang, nhưng mấy năm nay nàng vẫn không tìm thấy Lăng Ngọc Song và Đoàn LạcTrần. Nếu bọn họ còn sống, hẳn sẽ phải đến tìm nàng chứ?! Cho nên, điều đó cũngchỉ ra rằng, Tần Phong Dương nói dối. Có lẽ bọn họ cũng giống như những phếtích ở đó, trở thành tro bụi rồi.Nỗiđau tan cửa nát nhà năm đó, cũng biến nàng từ một cô gái không ưu không sầu,thành một thương nhân tàn nhẫn như bây giờ. Tung hoành trên thương trường mấynăm, nàng cũng bắt đầu hiểu sâu sắc cảm giác của Lăng Nhược Tâm lúc trước. Sởdĩ nàng chọn hình thức kinh doanh giống Huyến Thải sơn trang, cũng là vì muốnhiểu được tâm tình của hắn lúc trước.Cũngchỉ có như vậy, mới khiến cho nàng có cảm giác hắn đang ở bên cạnh. Còn chuyệnkhai thác khoáng sản, chế luyện binh khí, là vì nàng nghĩ, nếu hắn còn sống,chắc hắn cũng sẽ làm thế. Có đôi khi, nàng nghĩ, nàng đang sống thay hắn, nhiềulúc, làm một việc gì đó, nàng luôn nghĩ, nếu là hắn, hắn sẽ làm thế nào.Mốihận diệt môn, sao có thể dễ dàng quên đi?! Nàng tự thấy mình không phải ngườitàn nhẫn, nhưng cũng bị suy nghĩ suốt mấy năm qua ép thành càng ngày càng độcác. Nhiều khi đêm xuống, nằm một mình, nàng vẫn thường nghĩ, nàng vẫn là ĐoànThanh Hạm đáng yêu đơn thuần lúc trước sao?Nhìnánh mắt đầy mưu kế của Thanh Hạm, Thanh Sơn hơi kinh hãi
Trong suy nghĩ củahắn, Thanh Hạm vẫn là người rất đơn thuần. Năm đó, khi Thanh Sơn và Lạc Thànhtìm thấy nàng ở Thương Tố môn, hắn từng bị bộ dạng của nàng làm cho hoảng hốt.Hắn không thể tin được, cô gái đáng yêu giả trai, luôn có khuôn mặt tươi cườingày đó, lại có thể giống như một thân cây héo khô như vậy. Hắn hiểu tâm trạngcủa nàng, nên mới cùng Lạc Thành và các huynh đệ trong Phi Phượng môn đi theobên cạnh nàng.ThanhSơn nghe nàng nói vậy, liền cúi ddauafnois: “Khi ta giao dịch với Tần PhongẢnh, có phát hiện một chuyện rất khả nghi, không biết có nên nói không.”ThanhHạm tạm dừng suy nghĩ lại, nhìn Thanh Sơn: “Nếu huynh phát hiện chuyện khảnghi, thì chắc chắn có chuyện phát sinh, huynh nói thử xem.”ThanhSơn nói: “Ta phát hiện Tần Phong Ảnh ngoài mua binh khí của ta, còn mua củangười khác nữa.”ThanhHạm nhíu mày: “Từ trước đến nay, các nước đều rất hạn chế việc chế tạo binhkhí. Nếu không phải chúng ta được Thái tử nước Long Miên đặc biệt phê chuẩn,cũng không thể nào mở được xưởng đúc kiếm. Rốt cuộc là người nào có bản lĩnhlớn như thế, cũng có thể chế luyện binh khí?”ThanhSơn đáp: “Ta cũng không rõ lắm. Ngày ấy, khi ta giao binh khí, nhìn thấy sốlượng binh khí trong kho của Tần Phong Ảnh rất nhiều. Tổng số lượng mà bên tagiao cho hắn cũng không đạt tới số lượng đó. Cho nên, ta đoán còn có người khácbán binh khí cho hắn. Cho nên, đêm hôm đó, ta liền lén vào kho hàng, phát hiệnra một đống binh khí được chế tạo kém hơn của chúng ta rất nhiều.”ThanhHạm hơi suy nghĩ một chút rồi nói: “Huynh phái người giám sát chặt chẽ độngtĩnh của Tần Phong Ảnh, nếu hắn còn mua binh khí của người khác, chúng ta sẽkhông bán binh khí cho hắn nữa.” Nếu tiếp tục bán cho hắn, thì tình hình sauđó, nàng khó có thể khống chế được. Xem ra, Tần Phong Ảnh này đúng là thỏ khôncó ba hàng, làm việc cực kỳ cẩn thận. Trò vui, có lẽ sẽ có kết quả nhanh thôi.Tronglòng Thanh Sơn hơi vui vẻ hơn: “Được!” Dù thế nào, Thanh Sơn cũng rất chán ghétcảnh giết chóc.Đúnglúc này, bên ngoài bỗng có tiếng động rất nhỏ, mấy năm nay, võ công của ThanhHạm tiến bộ rất nhiều, cũng nhạy bén hơn hẳn, nàng quát lên: “Ai?!”Vừadứt lời, thân hình nàng như mũi tên bắn khỏi cung, lao qua cửa sổ, chỉ kịp nhìnthấy một bóng đen nhanh chóng biến mất hút. Thanh Hạm hơi kinh hãi, thân thủcủa người kia rất nhanh nhẹn, chỉ nhún chân vài cái đã ở xa mấy trượng.Khoémiệng Thanh Hạm khẽ nhếch lên, cúi xuống nhặt mấy cục đá lên, ném thẳng vàolưng người nọ. Người nọ bay lên trời, xoay người trên không trung, tránh đượchòn đá Thanh Hạm ném tới, nhưng thân thủ cũng bị chậm mất một nhịp, đến khichạm chân xuống đất, Thanh Hạm đã đứng trước mặt người kia.Chờđến khi nàng nhìn rõ bộ dạng của người đó, nàng không khỏi hoảng hốt: “Đại sưhuynh, sao huynh lại tới đây?”Ngườivừa tới chính là người năm đó đã rời đi không một lời từ giã vào ngày thànhthân của nàng và Lăng Nhược Tâm, Tống Vấn Chi!!!Nămnăm không gặp, Tống Vấn Chi hơi đen hơn một chút, toàn thân toát ra cảm giáctang thương. Thiếu niên anh tuấn ngày ấy, giờ đã trở thành một nam tử trưởngthành. Trong bóng đêm, ánh mắt hắn vẫn sáng ngời như trước, chỉ là, trong mắtthoáng có vẻ u buồn.TốngVấn Chi ngượng ngùng cười, không đáp mà hỏi ngược lại: “Muội… mấy năm qua muộicó ổn không?” Không biết vì sao, khi hỏi câu này, hắn lại hơi hối hận. Có ổnhay không, thật ra hắn biết rất rõ. Hắn cũng từng nghĩ đến trăm nghìn tìnhhuống khi họ gặp lại nhau, chỉ không dự đoán được lại đối mặt trong tình cảnhnày.ThanhHạm cười ngọt ngào với hắn: “Cuộc sống của muội cũng ổn, trưởng thành hơn trướckhi một chút. Có điều, mấy năm nay không có đại sư huynh ở bên cạnh bảo vệ, nênta cũng mệt mỏi nhiều. Bị người ta ức hiếp, rồi cũng ức hiếp người khác.” NhìnTống Vấn Chi, nàng hơi đau lòng, dù sao, trước kia hai người cũng rất thânthiết, hắn rất thương yêu nàng, cũng từng là một khúc mắc quẩn quanh lòng nàng.ThanhSơn cũng đi ra theo, nhìn thấy Thanh Hạm gọi người kia là Đại sư huynh, hắn hơinghi hoặc, nhưng nghĩ kỹ lại, cũng biết ngay người kia là ai. Hắn biết bọn họnhiều năm không gặp nhau, chắc có nhiều chuyện muốn nói, nhưng trong lòng hắnlại không yên tâm, liền đứng cách xa đề phòng.Nghenàng nói vậy, Tống Vấn Chi cũng không nhịn được cười, hắn đưa tay xoa đầu nàng,nhưng rồi lại như nhớ ra gì đó, tay dừng lại giữa không trung, cuối cùng đànhbuông thõng xuống. Hắn khẽ cười: “Bao nhiêu năm rồi, mà muội vẫn nghịch ngợmnhư trước kia. Võ công cũng tốt hơn trước rất nhiều, còn trưởng thành hơn nữa.Trong thiên hạ này, chỉ e là không có mấy người ức hiếp được muội.”ThanhHạm khẽ cắn môi: “Thật ra, ta vẫn là ta trước kia, chỉ là mấy năm nay quá nhiềubiến cố. Đại sư huynh chắc cũng có nghe nói.” Nàng vẫn có cảm giác, Tống VấnChi thật ra luôn ở bên cạnh nàng, chỉ không muốn xuất hiện mà thôi, cho nến,hắn có thể cũng biết hết chuyện của nàng.TốngVấn Chi thở dài: “Đúng là quá nhiều biến cố, cuối cùng muội cũng trưởng thành,cũng thành thân. Chỉ là, lời nói dối của muội năm đó, lừa ta đến khổ sở! Nhưng,cho tới bây giờ, ta vẫn mong, thà rằng mọi chuyện đúng như lời nói dối củamuội, còn khiến người ta dễ chấp nhận hơn sự thật trước mắt này.”ThanhHạm thoáng áy náy. Nàng biết lời nói dối mà hắn nhắc đến, chính là chuyện nànglừa hắn, Lăng Nhược Tâm là nữ tử, vì hai người rơi vào bước đường cùng mới phảithành thân. Nàng khẽ nói: “Đại sư huynh, thật ra, ngày đó ta cũng không muốnlừa huynh, chỉ là, ta không muốn làm tổn thương huynh…”TốngVấn Chi ngắt lời nàng: “Mọi chuyện đã qua lâu rồi, nhắc tới làm gì!” Nhắc tớicũng có ích gì đâu. Năm năm qua, cuối cùng hắn cũng hiểu được rằng, cho tới bâygiờ, trong lòng nàng chưa từng có hắn.ThanhHạm buồn bã cười, hỏi: “Đại sư huynh, sau khi huynh rời khỏi Thương Tố môn,huynh đi đâu suốt mấy năm nay?” Nàng từng sai Thanh Sơn, Lạc Thành đi tìm TốngVấn Chi, nhưng hắn lại giống như biến mất hoàn toàn, không tra ra tin tức gì,vì thế, nàng đành mặc kệ nó.TốngVấn Chi cười khổ, cúi đầu nói: “Mấy năm nay ta đi khắp các xó xỉnh của nướcPhượng Dẫn, cũng đi hết các con sông của nước Long Miên.” Hắn vốn tưởng rằng,đi du ngoạn sẽ khiến con người ta bớt trống trải, cũng khiến người ta có thểbuông xuống một số chuyện, một số người. Nhưng sự thật lại ngược lại hoàn toàn.Càng đi nhiều, nhìn nhiều, lại càng nhớ nhiều hơn. Nhìn cảnh vật lại nhớ tớingười mà hắn cất giấu trong nơi mềm mại nhất của lòng mình.ThanhHạm lại hỏi: “Sao đại sư huynh lại tìm đến đây?”TốngVấn Chi thoáng có vẻ mất tự nhiên, thản nhiên nói: “Khi ta đi qua thành HạLương, nghe nói cửa hàng chính của Vô Hối sơn trang ở đây, nên tò mò đến xem,không ngờ lại gặp muội.”ThanhHạm cười nói: “Nói vậy, ta và đại sư huynh đúng là có duyên rồi!”TốngVấn Chi cười buồn: “Có lẽ vậy! Ta cũng hy vọng chúng ta có duyên, dù là duyênhuynh muội, hay là duyên phận gì khác.” Có một số việc, không phải cứ nói buônglà có thể buông ra được. Hắn lại hy vọng, có thể dựa vào đủ các quan hệ khác,để có thể ở gần nàng hơn một chút, gần hơn một chút là tốt rồi.Nhớngày ấy hai người ngồi trên nóc nhà của Huyến Thải sơn trang uống rượu, nàngcòn nói muốn giúp Tống Vấn Chi cướp tú cầu của Tô Tích Hàn, Thanh Hạm khẽ cườinói: “Nhiều năm không gặp đại sư huynh, ta còn tưởng đại sư huynh đã quên tarồi. Nhưng bây giờ, nghe đại sư huynh nói vậy, ta mới biết đại sư huynh vĩnhviễn là đại sư huynh của ta, luôn lo lắng cho ta.”Trongmắt Tống Vấn Chi thoáng hiện lên chút mơ màng, trầm giọng nói: “Dù có nhớ đếnmuội thì đã sao? Cũng chẳng thể quay về thời gian trước.”Nghehắn nói bi thương như vậy, Thanh Hạm hơi ngẩn người: “Đúng là có nhiều chuyệnkhông thể quay lại được, nhưng ta vẫn luôn tin rằng, đại sư huynh vẫn thươngta, yêu quý ta như trước! Đại sư huynh, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau,huynh vào ngồi một chút đi, chúng ta cùng uống rượu!” Dứt lời, nàng cười dịudàng, đưa tay muốn kéo hắn.TốngVấn Chi hít sâu một hơi, thân hình bất động nói: “Tất cả đều không thể trở vềnhư trước được nữa. Chúng ta cũng khó có thể ngồi uống rượu cùng nhau. Hơn nữa,Tô nhị tiểu thư cũng ở đây, ta tới nhiều không tiện. Chuyện năm đó, là hiểu lầmcũng được, là nghiệt duyên cũng thế, ta không muốn dính vào nữa.” Đời này,người hắn sợ gặp nhất là Tô Tích Hàn, nếu có thể không gặp, thì vĩnh viễn hắncũng không mong gặp lại nàng nữa.ThanhHạm nhìn hắn nói: “Thật ra Tích Hàn là một nữ tử rất tốt, Đại sư huynh, có thểđừng quá cứng nhắc như vậy không?”TốngVấn Chi không trả lời nàng, chỉ cười buồn với nàng nói: “Ta phải đi tôi.” Tronglòng hắn, dù Tích Hàn có tốt đến mấy, cũng không bằng một phần mười nàng. Chỉlà, nàng chẳng những lừa hắn, còn trở thành người phụ nữ của kẻ khác.ThanhHạm thở dài: “Đại sư huynh vẫn không tha thứ cho ta!”TốngVấn Chi chỉ quay đầu lại nhìn nàng, buồn bã cười, rồi biến mất trong màn đêm.ThanhHạm đứng ngẩn người trong bóng đêm. Không biết Thanh Sơn đã đi đến cạnh nàng từbao giờ, nói: “Môn chủ, cứ để hắn đi như vậy sao?”ThanhHạm thở dài: “Dù thế nào, huynh ấy cũng là Đại sư huynh của ta, không để huynhấy đi thì phải làm thế nào đây?” Dù nàng biết hắn đã không còn là hắn của ngàyxưa, cũng biết hắn vừa rồi nói dối nàng, nhưng hiện giờ, nàng không đành lòngtrở mặt với hắn. Đối với nàng, Tống Vấn Chi là một trong những người thân thiếtnhất của nàng. Nàng đã mất quá nhiều, làm sao có thể mất cả hắn nữa? Có điều,không cần biết nàng có thừa nhận hay không, thì bọn họ bây giờ, đã càng ngàycàng trở nên xa lạ rồi.ThanhSơn cúi đầu nói: “Nhưng cô đã biết rõ hắn là người của họ, vừa rồi chỉ sợ hắnđã nghe được hơn một nửa những gì chúng ta nói. Để hắn đi như vậy, e sẽ vô cùngtai hoạ.”ThanhHạm trầm giọng nói: “Dù có gặp hoạ, ta cũng không thể làm chuyện tổn thươnghuynh ấy. Hơn nữa, ta cũng tin rằng, huynh ấy nhất định sẽ không tổn thương ta.Mà với võ công của huynh ấy, thì chúng ta có thể làm gì được đâu chứ.”Hết chương 2.***Đại sư huynh đã tái xuất, vậy cònhắn. Hắn ở đâu?Năm năm, không ngắn cũng chẳngdài, nhưng cũng đủ để thay đổi quá nhiều thứ…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv