Nước Long Miên và nước Phượng Dẫn ngay cạnh nhau, so với nước Phượng Dẫn chủ yếu lấy thương nghiệp làm chính thì nước Long Miên lại lấy nông nghiệp làm lính. Lương thực của nước Phượng Dẫn vẫn không thể tự cung tự cấp, nên hàng năm, mấy vạn vạn lương thực thường được chuyển từ nước Long Miên đến. Phương thức sản xuất vải dệt thô sơ, yếu kém của nước Long Miên so với Huyến Thải sơn trang của nước Phượng Dẫn thì đúng là cách biệt một trời một vực, vì thế hàng năm đều phải nhập một lượng vải dệt, tơ lụa lớn từ nước Phượng Dẫn.
Nhưng trong năm năm nay, sau khi Huyến Thải sơn trang bị thiêu huỷ, chất lượng vải dệt và tơ lụa của nước Phượng Dẫn giảm xuống rất nhiều. Trong nước Phượng Dẫn bây giờ, rất khó nhìn thấy một món đồ thêu tinh xảo, cũng không có vải dệt nhuộm đẹp. Mà Tô gia, vốn rất giỏi về chế tơ mềm, vì hợp tác với Huyến Thải sơn trang nên cũng bị ảnh hưởng nặng nề, xưởng hợp tác với Huyến Thải sơn trang bị niêm phong, cho đến giờ Tô gia vẫn không vực dậy nổi.
Sau khi chất lượng vải dệt và tơ lụa của nước Phượng Dẫn tuột dốc, nước Long Miên không còn đặt mua của Phượng Dẫn nữa, ngược lại, lại chú trọng phát triển vải dệt và tơ lụa của chính nước mình. Mấy năm nay, có một nhân tài kiệt xuất mới nổi, đó là Vô Hối sơn trang, bất luận là dệt vải, nhuộm màu, hay thêu thùa đều rất nổi tiếng, không hề kém hơn Huyến Thải sơn trang của nước Phượng Dẫn chút nào. Hơn nữa, về sản xuất tơ lụa, thì lại không hề thua tơ mềm của Tô gia. Các vương công quý tộc trong nước Long Miên tranh nhau mua, nhất thời, thanh danh của Vô Hối sơn trang nổi như cồn, trở thành lão đại trong giới dệt vải của nước Long Miên.
Có điều, cách làm việc của Vô Hối sơn trang rất khác người, không giống các thương nhân bình thường, thường tìm cách kết giao với quan viên, mở rộng quan hệ, mà họ chỉ an an phận phận buôn bán, sản xuất, càng không kết giao với triều đình, để dựa vào chất lượng siêu phàm thoát tục này, chiếm lấy địa vị nhất định trong thiên hạ, khiến người đời phải nhìn với cặp mắt khác.
Cách làm việc của Vô Hối sơn trang, một phần cũng có liên quan đến trang chủ của họ. Trang chủ Đoàn Thanh, tính tình nóng nảy, chính trực, căm ghét quan viên, nhất quyết không kết giao. Thế nhưng, thủ đoạn buôn bán của hắn cực kỳ cao minh, mặc dù không nịnh bợ triều đình, mà đã có vị trí độc tôn rồi, việc buôn bán càng ngày càng lớn, chỉ trong ba năm ngắn ngủi đã trở thành một trong những thương nhân giàu có nhất nước Long Miên.
Ngày hôm đó, ở cửa hàng chính của Vô Hối sơn trang, thành Hạ Lương, kinh đô nước Long Miên, các vị thương khách tụ tập lại, chưởng quầy và bọn tiểu nhị không có một khắc nhàn rỗi, tất cả đều bận đến mức chân không chạm đất, nhưng tinh thần của mọi người đều rất tốt, trả lời các vấn đề của khách đâu ra đấy, hàng bán ra, nhập vào đều được tiến hành có trật tự. Rõ ràng bọn họ đã trải qua sự huấn luyện rất tốt, không vì đông người mà loạn lên, cũng không vì buôn bán tốt mà kiêu ngạo. Ai ai cũng khiêm tốn, lễ độ.
Đúng lúc này, ngoài cửa có một tiếng hét to, phá vỡ sự hài hoà trong cửa hàng. Một gã đại hán vác một bọc hành trang rất lớn ném lên quầy, mắng: “Vô Hối sơn trang nhuộm màu kiểu chó gì thế. Ông đây mua còn chưa đến ba tháng, sau khi thợ may may ra đã không ra cái màu gì rồi. Thứ như vậy mà cũng dám đem ra bán, còn dám xưng là thiên hạ đệ nhất bố trang sao?!” Giọng gã rất lớn, mày rậm, mắt to, nhìn mặt đã thấy khó gần.
Trong cửa hàng nhất thời im lặng, các khách nhân đều tò mò quan sát gã đại hán kia. Có người vốn phải trả tiền nhận hàng, vì chuyện này cũng hơi nghi hoặc, cất tiền lại. Chẳng lẽ chất lượng vải vóc của Vô Hối sơn trang không tốt như người ta nói sao?
Thấy tình hình như vậy, chưởng quầy biết ngay nếu hôm nay không giải quyết tốt chuyện này, chỉ sợ sẽ không có kết quả tốt. Hắn lập tức sai tiểu nhị pha trà, bình tĩnh, thoải mái bước đến trước mặt đại hán kia, ôm quyền nói với gã: “Không biết ông chủ này từ đâu đến? Chỗ vải này nhập về lúc nào?”
Gã đại hán hất chén trà xuống đất nói: “Ngươi điếc à? Ta đã nói là vải mua ba tháng trước, mua ở đây!!!”
Nhìn bộ dạng của gã, chưởng quầy cũng không tức giận, cầm tấm vải lên xem cẩn thận, vừa mở tấm vải ra, khách nhân trong cửa hàng đều kinh ngạc, tấm vải đó chỗ thì hồng, chỗ thì xanh, còn có chỗ trắng bệch, vừa nhìn đã thấy không ổn chút nào.
Nhìn tình trạng tấm vải kia, rõ ràng là bị người khác phả hỏng, chưởng quầy nhíu mày, vẫn tươi cười nói: “Vải của Vô Hối sơn trang xuất ra, ở cuối mỗi tầm đều có đóng dấu, bên trên có ngày xuất xưởng. Nhưng tấm vải này thì không có gì cả, không biết ông chủ này có nhớ nhầm là mua từ hàng khác sang không?”
Gã đại hán kia túm áo chưởng quầy, quát: “Ý ngươi là ta bịa đặt, cố tình đến gây rối à?”
Nhìn dáng vẻ đó của gã, chưởng quầy cũng không sợ hãi, chỉ cười nói: “Ngươi tới đây vì cái gì, ta nghĩ trong lòng ngươi cũng tự biết rõ ràng!” Vừa dứt lời, mọi người không khỏi cười ầm lên, người hiểu chuyện đều biết, thanh danh của Vô Hối sơn trang rất vang dội, thường xuyên kéo tới một số kẻ xấu đến khiêu khích. Gã này, e là cũng đến quấy rối. Mọi người đều hứng thú đứng xem trò vui, muốn biết Vô Hối sơn trang sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Nghe tiếng cười của mọi người, gã đại hán giận dữ, vung quyền đánh về phía chưởng quầy. Thân hình gã đại hán kia rất cao lớn, nắm đấm cũng to, một quyền kia mà trúng người, chỉ sợ hàm răng của chưởng quầy cũng rụng hết. Chưởng quầy khoảng hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ mi thanh mục tú, nếu trúng một quyền kia của gã, không khác nào diều hâu tát gà con, mọi người không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay cho chưởng quầy. Có người nhát gan còn quay đầu đi, sợ nhìn thấy cảnh tượng máu me đầm đìa.
Có điều, tay gã đại hán còn chưa chạm vào mặt chưởng quầy, thì nửa đường đã bị chặn lại, không thể cử động được.
Gã đại hán kia tăng thêm lực, nhưng tay cũng không thể nào giật ra khỏi tay người kia. Bàn tay đang túm lấy chưởng quầy cũng buông ra, vung lên lao về phía người kia.
Người kia khoảng hai mươi tuổi, mặc một bộ trường bào tơ lụa trắng như tuyết, cổ áo và tay áo được thêu hoa văn hình lá thông màu đen lịch sự, làn da trắng hồng, mắt đen như mực, đôi lông mày mảnh, thanh tú, mái tóc đen dài được buộc lên cao bằng một chiếc phát hoàn màu bạc, dáng người nhỏ nhắn, vẻ mặt có chút phong trần mệt mỏi, thoạt nhìn có vẻ rất từng trải. Người kia, không phải Thanh Hạm thì là ai?
Thấy gã đại hán ra tay độc ác, người kia mỉm cười, hơi vặn tay, chỉ nghe ‘rắc’ mọt tiếng, cổ tay gã đại hán đã gãy rời, ‘hắn’ lại nhẹ nhàng hất một cái, cánh tay gã đại hán vốn đang vung về phía ‘hắn’ liền buông thõng xuống, đau khiến gã ướt đẫm mồ hôi.
Vừa nhìn thấy người kia, chưởng quầy liền cung kính nói: “Trang chủ, ngài đã về.” Vừa dứt lời, khách nhân đều kinh hãi, trang chủ của Vô Hối sơn trang lại mà một tên nhóc chỉ khoảng hai mươi tuổi!!! Bọn họ cứ nghĩ, ít nhất hắn cũng phải hơn bốn mươi tuổi, bộ dạng nhìn gian xảo như hồ ly mới đúng.
Thanh Hạm khẽ gật đầu, nói với gã đại hán kia: “Ngươi nói tấm vải này mua ở đây à? Có chứng cứ gì không?”
Gã đại hán kia đau đến toát mồ hôi nói: “Ông đây mua cái thứ đó ở đây, Vô Hối sơn trang ỷ đông người ức hiếp người khác, chuyên bán hàng thứ phẩm, còn dám đánh người!” Không chiếm được lợi thì cứ cả vú lấp miệng em đi.
Khoé miệng Thanh Hạm hơi nhếch lên nụ cười lạnh: “Nếu ngươi có thể chứng minh đã mua tấm vải này ở Vô Hối sơn trang, chẳng những ta hoàn lại tiền, còn có thể dùng gấp bảy, gấp mười lần vải ở đây để bồi thường cho ngươi. Nhưng nếu ngươi không chứng minh được, ha ha, ta chỉ có thể giải ngươi lên công đường, để hỏi xem rốt cuộc là ai không phân rõ phải trái?”
Gã đại hán kia vốn được người ta thuê đến để gây sự, làm sao chứng minh được tấm vải kia mua ở Vô Hối sơn trang, gã đành phải nói: “Đã hơn ba tháng, ta đánh mất biên lai mua vải rồi!”
Trong mắt Thanh Hạm thoáng có vẻ khinh thường nói: “Ngay cả biên lai ngươi cũng làm mất, hơn nữa, tấm vải này lại không có dấu của Vô Hối sơn trang, không có cách nào chứng minh tấm vải này thật sự mua từ Vô Hối sơn trang. Lại nói, cho tới bây giờ, Vô Hối sơn trang cũng chưa từng bán ra loại vải này, đường hoa văn trang trí tấm vải cũng kém hơn vải của Vô Hối sơn trang rất nhiều.”
Dứt lời, nàng cầm tấm vải gã đại hán kia cầm đến lên, lại lấy một tấm vải trên quầy ra, nói với mọi người: “Hoa văn trên vải của Vô Hối sơn trang không phải là hoa văn nhỏ bình thường, vì tơ mềm có yêu cầu rất lớn, nên vải vóc cực kỳ mềm mại, lại không phải dạng này, mà là loại kết tơ như thế này. Tấm vải này, một khi được dệt xong, thì cả đời cũng ‘vô hối’ (không hối hận, cũng có thể hiểu là đã dệt xong thì sẽ mãi giữ tình trạng vải dệt như thế, không bị rã ra thành sợi), đây cũng là nguồn gốc của cái tên Vô Hối sơn trang. Mà tấm vải gã ta mang đến, chẳng những là hàng thứ phẩm bán đầy ngoài chợ, mà còn bị nhuộm hỏng. Thuốc nhuộm của Vô Hối sơn trang đều được tinh luyện kỹ càng, chắc chắn không xuất hiện tình trạng giống thế này. Một khi đã nhuộm xong, thì cả đời cũng ‘vô hối’ (ở đây được hiểu là giữ mãi màu đã nhuộm, không phai màu.)
Cả đời không hối hận, đúng thế, quen với chàng, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng hối hận.
Nàng cầm tấm vải, đi đến trước mặt gã đại hán kia nói: “Cho nên, tấm vải này không phải đồ của Vô Hối sơn trang. Mà ngươi, chẳng qua chỉ là một tiểu nhị của Nguyên Nhượng sơn trang, lần này, ông chủ của các ngươi cho các ngươi bao nhiêu bạc để tới gây rối?”
Trước khi Vô Hối sơn trang có danh tiếng, thì Nguyên Nhượng sơn trang vốn là nơi sản xuất vải vóc, nhuộm vải lớn nhất nước Long Miên. Nhưng vì vài năm gần đây, Vô Hối sơn trang phát triển mạnh, thị trường vốn có của bọn họ từ hai phần ba, giờ lại còn không đến một phần năm.
Gã đại hán cực kỳ lúng túng nói: “Ngươi đừng nói bậy, ta không có chút quan hệ nào với Nguyên Nhượng sơn trang hết!”
Thanh Hạm mỉm cười, rút từ trong ngực hắn ra một tấm lệnh bài, giơ lên cho mọi người xem: “Đây là lệnh bài đặc chế của Nguyên Nhượng sơn trang, chắc hẳn các vị ở đây đã từng nhìn thấy. Hôm nay, ta chỉ mong các vị làm chứng, Vô Hối sơn trang của ta tuyệt đối không chế ra loại vải thế này, càng không sử dụng những thủ đoạn thấp hèn như các thương gia khác chỉ vì muốn đánh bại đối thủ.”
Một nhà buôn trung niên cầm lệnh bài đó xem rồi nói: “Đây đúng là lệnh bài đặc chế của Nguyên Nhượng sơn trang!”
Nhất thời mọi người trong cửa hàng đều xôn xao bàn tán, có người mắng: “Làm không bằng người ta, lại nghĩ ra mấy cách bỉ ổi như vậy, đúng là táng tận lương tâm. Sau này sẽ không mua hàng của Nguyên Nhượng sơn trang nữa!”
Có người liền phụ hoạ theo: “Đúng thế, Vô Hối sơn trang chẳng những chất lượng vải vóc tốt, mà uy tín cũng cao. Sau này ta sẽ chỉ mua của Vô Hối sơn trang thôi!”
Nhìn tình hình có vẻ không ổn, gã đại hán kia luống cuống, bất chấp tay đau, xô người chạy ra ngoài.
Gã vừa chạy đi, khách trong cửa hàng lại hỏi: “Trang chủ, khó lắm mới bắt được người của Nguyên Nhượng sơn trang đến gây rối, lại cứ thả gã đi như vậy sao?”
Thanh Hạm khẽ cười nói: “Làm việc gì cũng nên để cho người ta ba đường sống, sau này còn có thể nhìn nhau.”
Người khách kia liền khen: “Tấm lòng của trang chủ thật khiến người khác bội phục. Hôm nay ta sẽ mua thêm một trăm thất vải nữa, sau này sẽ không đi mua ở chỗ khác!”
Hắn vừa dứt lời, thì lập tức có người hô lên: “Ta mua hai trăm thất!”
“Ta mua năm mươi thất!”
“Ta mua một trăm hai mươi thất!”
Thanh Hạm chắp tay nói: “Vậy, đa tạ các vị!” Dứt lời, liền khom người với khách nhân rồi đi vào gian trong.
Chưởng quầy cũng đi theo nói: “Khí phách của trang chủ thật khiến người ta kính nể. Nhưng mà, sao lần này ngài về sớm vậy?”
Thanh Hạm cười nói: “Khí với chẳng phách cái gì, doạ được ai chứ! Vừa rồi, gã kia cũng không phải là người của Nguyên Nhượng sơn trang. Tấm lệnh bài đó, là do tháng trước ta đi ra ngoài kiếm được, không ngờ hôm nay lại phát huy công dụng. Gã vừa rồi, chẳng qua chỉ là một tên côn đồ ngoài đường thôi, nhưng cũng do bị người ta sai đến làm loạn.” Thì ra, vừa rồi nàng chỉ giả vờ sờ ngực gã kia, còn tấm lệnh bài thực chất là rút từ trong tay áo ra, chỉ là vu oan giá hoạ thôi, mà đã giá hoạ cho người khác, thì phải làm cho lớn mới có giá trị.
Chưởng quầy nghe nàng nói vậy, nghẹn lời không nói thêm được câu gì.
Thanh Hạm mỉm cười, khẽ vỗ vai hắn nói: “Minh Viễn, đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, làm người đừng quá thật thà, nếu không sẽ thiệt thòi lớn!” Minh Viễn là một tú tài được nàng cứu ở ven đường hai năm trước. Thấy hắn có thể làm sổ sách, nên nàng mới để hắn đến giúp trong cửa hàng, không ngờ, hắn làm việc rất cẩn thận, làm việc có trách nhiệm, do đó, nàng liền cho hắn làm chưởng quầy.
Minh Viễn thở dài: “Ta là người thật thà như thế đấy. Cách của trang chủ, vĩnh viễn ta cũng không nghĩ ra được.” Hắn thật sự không rõ, vì sao giữa người với người lại có sự chênh lệch lớn như vậy, trang chủ của hắn lúc nào cũng có những ý kiến kỳ lạ, không phải là quỷ quái linh tinh, nhưng cũng ngoài dự đoán của mọi người.
Thanh Hạm thở dài, hai năm sống cùng, nàng hiểu rất rõ tính cách của Minh Viễn, nàng hơi nhíu mày nói: “Không phải ta đã nói Thanh Sơn phái mấy người biết võ công đến cửa hàng bảo vệ các ngươi sao? Lần này, nếu không phải ta về đúng lúc, chỉ sợ ngươi đã bị người ta đánh rồi.”
Minh Viễn đáp: “Bên ngân hàng tư nhân làm ăn cũng rất bận, Thanh Sơn nhất thời chưa điều được người sang, ta thấy trong thành Hạ Lương cũng không có ai dám gây sự, nên mới bảo hắn từ từ rồi phái người qua sau cũng được.”
Tính cách Minh Viễn là thế này đây, Thanh Hạm cũng quen rồi, liền nói với hắn: “Trong cuộc sống, có rất nhiều chuyện không đơn giản như ngươi nghĩ. Trong thành Hạ Lương cũng không an toàn như ngươi tưởng đâu. Vừa khéo tối nay Thanh Sơn sẽ qua đây, lần này dù thế nào cũng phải bắt hắn điều người tới đây.” Nàng nghĩ một chút rồi hỏi: “Vô Ưu đâu? Sao không thấy cô bé trong hậu viện?”
Minh Viễn đáp: “Tiểu thư Vô Ưu đi dâng hương cùng phu nhân, có lẽ cũng sắp về rồi.”
Thanh Hạm hơi nhíu mày: “Phu nhân cũng bắt đầu thành kính như thế từ bao giờ vậy? Lại còn đi dâng hương nữa?” Sao đến giờ nàng cũng không biết nàng ta có sở thích này? Dâng hương à? Đúng là vài ngày không gặp, mọi người đều đổi tính hết rồi.
Năm năm sau, cô bé ngày nào giờ đã thành mẹ của một đứa trẻ nhỏ.
Nàng đã trưởng thành hơn, nhưng chàng nay ở nơi đâu?
Nếu đã chết, vì sao không thấy xác? Nếu còn sống, sao năm năm trời cũng không có tin tức gì???
Đang nói chuyện thì một tiểu cô nươngxinh đẹp như hoa như ngọc chạy vào, nhìn thấy Thanh Hạm, đôi mắt đen to trònsáng lên, cười thật tươi, lao thẳng vào lòng nàng nói: “Cha! Cha đã về! Vô Ưurất nhớ cha!!!”
Thanh Hạm mỉm cười, một tay bế cô bé lênnói: “Còn nói nhớ cha, vậy mà cha về không thấy con đâu. Lại nói, hai mẹ con đichơi đâu thế?” Dáng vẻ của Vô Ưu càng ngày càng giống hắn, đôi mắt đều sâu nhưnước hồ, làn da trắng như tuyết, sống mũi cao cao, đôi môi hơi mỏng, quả thựclà một bản sao thu nhỏ của hắn. Chỉ khác nhau là, Vô Ưu là bé gái, còn hắn làmột nam tử mà thôi. Có điều, vì hắn thường xuyên giả gái, nên mỗi lần vừa nhìnthấy Vô Ưu, lòng nàng bỗng đau nhói, nỗi nhớ như sóng biển cuồn cuộn kéo tới.
Một giọng nữ dễ nghe truyền đến: “Chúngta có đi chơi đâu, là tại ‘chàng’ suốt ngày chạy lung tung, sợ ‘chàng’ gặp nguyhiểm giống ba năm trước, nên mới đi lên miếu cầu bình an cho ‘chàng’. Đúng làkhông thèm ghi nhận lòng tốt của người ta mà.” Nàng kia mắt ngọc mày ngài, đôimôi hơi vểnh lên mang theo vẻ trách móc.
Thanh Hạm cười nói: “Tích Hàn, ‘nàng’càng lúc càng to gan, còn nhanh mồm nhanh miệng như vậy. Coi chừng ngày nào đó,ta sẽ bỏ ‘nàng’ đấy!” Nàng kia chính là nhị tiểu thư Tô gia, Tô Tích Hàn.
Tô Tích Hàn hơi nhướng mày nói: “Tacòn ước gì ‘chàng’ sớm bỏ ta, ta cũng được tự do thoải mái, đỡ phải lo lắng cho‘chàng’ mỗi ngày.”
Mấy năm nay, chỉ cần có một chút tintức gì về hắn, Thanh Hạm đều chạy tới xem cho bằng được. Ví dụ như nghe nói ởđâu đó có nam tử giỏi thêu thùa, hay nam tử giả nữ rất đẹp, nàng đều đi tìmhiểu đến cùng. Có điều, mỗi lần đi đều tràn trề hy vọng, còn khi về lại vô cùngthất vọng. Tuy võ công của Thanh Hạm cao cường, nhưng cũng thường xuyên gặpnguy hiểm.
Thấy cả nhà họ vui vẻ hoà thuận, MinhViễn liền nói: “Trang chủ, phu nhân, Minh Viễn còn có việc phải làm, xin phépđi trước.” Hắn thật sự rất hâm mộ cuộc sống gia đình của họ. Mọi người trongtrang, từ lớn đến bé đều biết trang chủ và phu nhân rất yêu thương nhau.
Thanh Hạm khẽ gật đầu, Minh Viễn liềnbước ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Vô Ưu kéo tay Thanh Hạm nói: “Cha, saolần này cha đi lâu vậy?”
Thanh Hạm nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắncủa cô bé nói: “Cha đi ra ngoài có chút việc, trên đường cũng gặp vài chuyệntrì hoãn, nên mới lâu như vậy. Mấy ngày cha không ở nhà, Vô Ưu có nghe lời mẹkhông?”
Giọng nói non nớt của Vô Ưu đầy vẻ tứcgiận: “Lúc cha không ở nhà, Vô Ưu rất ngoan, mỗi ngày đều ngồi thêu với mẹ.Nhưng mà, mẹ ngốc chết đi được, mỗi lần thêu cái gì nhìn khó coi muốn chết.”
Vô Ưu vừa dứt lời, Thanh Hạm khôngnhịn được liền cười ha hả.
Tô Tích Hàn nhướng đôi mày liễu, quátVô Ưu: “Mẹ thêu khó coi bao giờ? Mới từng này tuổi đã quá đáng rồi, coi chừngmẹ đánh vào mông con đó!”
Thật ra, kỹ thuật thêu của Tô Tích Hànđã tốt hơn năm năm trước rất nhiều, cũng có linh khí hơn nhiều, chỉ là, dườngnhư Vô Ưu được hắn di truyền cho, nên từ lúc mới hai tuổi đã có thể cầm kimthêu, giờ hơn bốn tuổi, đồ cô bé thêu ra đẹp hơn nàng ta thêu rất nhiều. Nàngta thật sự không phục, vì sao giữa người và người lại chênh lệch nhiều như thếchứ? Nhưng mà mới hơn bốn tuổi, lại thêu hoa thêu lá, thêu động vật này nọ còncó linh khí hơn nàng thêu mười phần, khiến nàng không thể không phục.
Nhìn bộ dạng của Tô Tích Hàn, Vô Ưuvội chạy tới trốn sau lưng Thanh Hạm nói: “Cha, cha xem kìa, mẹ thật hung dữ!Rõ ràng mẹ thêu không đẹp, còn hung dữ với con! Đúng là không nói lý được mà.Cha, cha nhất định phải phân xử cho con!” Lúc cô bé nói những câu này, có vẻ vôcùng người lớn, làm ra vẻ khổ đại cừu thâm.
Nhìn thấy Vô Ưu như vậy, Thanh Hạm hơingẩn người, biểu cảm này của cô bé cực kỳ giống hắn. Còn nhỏ mà đã rất thôngminh, trong đầu chỉ toàn mưu ma chước quỷ. Nàng vẫn nhớ như in biểu cảm của hắnkhi nói xằng nói bậy, cũng ra vẻ vô tội thế này…
Thanh Hạm nhỏ giọng nói: “Cha biết VôƯu rất ngoan, nhưng mà, cha cũng dạy con rồi, làm người phải biết khiêm tốn,không thể quá huênh hoang được. Dù con có thêu đẹp hơn mẹ con thật, nhưng mẹcon là bậc trưởng bối của con, con nhất định phải tôn trọng mẹ, không nên chêbai mẹ trước mặt người ngoài.”
Vô Ưu bĩu môi nói: “Nhưng ở đây chỉ cócon, cha với mẹ, đều là người một nhà mà, nói có sao đâu! Trước mặt ngườingoài, ai dám nói gì mẹ con, con sẽ cho một trận ngay!”
Nhìn bộ dạng tiểu quỷ của Vô Ưu, TôTích Hàn liền bật cười, nàng rất thương Vô Ưu, rồi lại không có cách nào trịđược cô bé. Nàng không thể không thừa nhận, nàng không phải là đối thủ của tiểuquỷ này, cũng như năm đó, nàng không phải là đối thủ của hắn.
Thanh Hạm khẽ cười: “Cha biết Vô Ưungoan nhất mà. Cha có chuyện cần nói với mẹ. Con ra ngoài chơi với Minh Viễnthúc thúc đi.”
Vô Ưu bĩu môi nói: “Lần nào cha cũngbất công như thế, cứ về là chỉ bí mật nói chuyện với mẹ, còn chưa nói được vớicon vài câu đã đuổi con đi rồi! Hừ!” Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng cô bé cũngnhảy từng bước ra khỏi phòng, chạy đi tìm Minh Viễn.
Nhìn thấy Vô Ưu đi khuất, Tô Tích Hànliền hỏi: “Lần này đi có tin tức gì của hắn không?”
Mắt Thanh Hạm tối lại, mặt cũng đầy vẻưu thương, nhỏ giọng nói: “Ta cứ tưởng là hắn, nhưng đến mới phát hiện, chỉ làmừng hụt thôi.” Mắt nàng khẽ đảo vòng: “Tích Hàn, cô nói, liệu có phải hắn đãđi thật rồi không? Ta sẽ không còn được gặp hắn nữa phải không? Dù sao, vách đáđó cao như vậy, mà hắn lúc đó, chẳng những bị thương, còn trúng độc nữa…”
Tô Tích Hàn kéo tay nàng qua nói: “Côđừng nghĩ linh tinh, ta cảm thấy hắn vẫn còn sống. Không phải sư phụ cô đã từngnói, duyên phận của hai người chưa dứt sao? Cuối cùng sẽ có ngày gặp lại thôi.”Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ này của Thanh Hạm, nàng ta đều muốn mắng chửi LăngNhược Tâm, tên nhóc kia có gì tốt mà khiến nàng tâm tâm niệm niệm, nhớ thươnghắn mãi như thế chứ. Chỉ là, mỗi lần nghe Thanh Hạm nhắc đến hắn, trong lòngnàng ta cũng luôn cảm thấy hơi chua chua.
Trong mắt Thanh Hạm dâng lên một tầnghơi nước, cúi đầu nói: “Nhưng cũng đã năm năm rồi, nếu hắn còn sống, nhất địnhhắn sẽ quay về tìm ta. Vậy mà nhiều năm như vậy, ngay cả tin tức cũng không hềcó, ta thật sự không dám nghĩ nữa…” Nói xong, giọng nàng đã nghẹn lại.
Thanh Hạm như hồi tưởng lại cảnh tượnglúc trước. Ngày đó, sau khi Lăng Nhược Tâm ngã xuống vách đá, nàng bị Tần PhongDương đánh ngất xỉu rồi cương quyết đưa đi. Đến lúc tỉnh lại, nhớ lại chuyệnLăng Nhược Tâm, nàng cảm thấy như trời đất đảo điên, nàng chỉ thiếu nước thựcsự phát điên lên. Tần Phong Dương dùng tất cả mọi biện pháp để dỗ dành nàng,lại bị nàng đánh trọng thương. Trong lòng nàng oán hận Tần Phong Dương đến cùngcực, hận hắn bức họ đến bước đường cùng, cũng hận Tần Phong Dương đẩy Lăng NhượcTâm xuống vách đá.
Mà bây giờ, hắn đang ở đâu? Ngã xuốngvách đá cao như vậy còn sống được sao? Hắn còn bị trọng thương, còn trúng độcnữa…
Khi hai người giao thủ, Tần PhongDương căn bản không hề đánh trả. Võ công của Tần Phong Dương vốn cũng không bằngnàng, mà nàng ra tay cực kỳ tàn nhẫn. Sự oán hận trong lòng như sóng thần cuồncuộn đến, nàng vốn tính dùng một chưởng đánh chết hắn, chỉ là, nhìn thấy trongmắt hắn tràn ngập tình cảm và sự hối hận, nàng nhất thời không xuống tay được.Nàng liền đánh hắn trọng thương, rồi điểm huyệt hắn, phóng lửa thiêu rụi cănnhà đó. May mà thiếp thân thị vệ của Tần Phong Dương chạy tới, cứu Tần PhongDương ra, còn Thanh Hạm vội vàng thi triển khinh công chạy đi tìm Lăng NhượcTâm. Nhưng mà đáy vực kia sâu vạn trượng, làm sao còn tìm thấy bóng dáng LăngNhược Tâm.
Lúc ấy, nàng tự nhủ, sống phải thấyngười, chết phải thấy xác, dù thế nào cũng phải tìm được hắn. Nếu hắn còn sống,nàng sẽ sống cùng hắn, nếu hắn đã chết, nàng cũng sẽ chết cùng hắn!
Vì thế, nàng liền đi dọc theo đáy vực,tìm Lăng Nhược Tâm. Nhưng mà, dưới đáy vực kia, ngoài ghềnh đá, thác nước, dòngsông nhỏ và cây cối xung quanh, thì không có gì khác nữa. Nàng không ăn khôngngủ, tìm hắn dọc theo đáy vực mất ba ngày ba đêm cũng không tìm thấy bóng dáng củahắn.
Nàng tự nói với mình, dù thế nào, sốngthì nàng phải nhìn thấy người của hắn, chết phải thấy xác. Vậy mà, đừng nói tớingười, ngay cả thi thể cũng không có. Thi thể không có đã đành, ngay cả mộtgiọt máu cũng không nhìn thấy. Nàng không thể tin rằng hắn cứ như vậy mà biếnmất trên cõi đời này, không hình không bóng. Chưa tìm thấy thi thể, nàng tự anủi mình rằng hắn còn sống, nhưng trong lòng vẫn vô cùng phiền muộn. Nước trongdòng sông dưới đáy vực chảy rất mạnh, liệu hắn có bị nước sông cuốn đi không?
Nghĩ đến trường hợp này, nàng lại đidọc con sông, xuống hạ du tìm kiếm. Nhưng đi tới mấy chục dặm, cũng không tìmthấy tin tức của hắn. Suốt vài ngày không ngủ khiến nàng ngất xỉu bên bờ sông,được Tần Phong Dương, thân đang có trọng thương nhưng lại không yên lòng vềnàng, cứu nàng về.
Khi tỉnh lại, thấy người cứu mình làhắn, lòng nàng như tro tàn, thật sự muốn chết! Nhưng cũng vào thời khắc này,cuối cùng nàng cũng hiểu được cái gì gọi là sống không bằng chết. Cũng hiểuđược rằng, tình yêu của nàng dành cho Lăng Nhược Tâm đã sâu đến tận xương tuỷ,có thể sống vì hắn, cũng có thể chết vì hắn, tình yêu của nàng, thì ra lại cóthể dữ dội như vậy, mạnh mẽ như vậy. Nàng chưa bao giờ biết, nàng cũng có thểnhư một ngọn lửa, vì một người mà rực cháy, vì một người mà điên cuồng.
Khi gặp lại Tần Phong Dương, sự oánhận trong lòng nàng cũng phai nhạt đi nhiều, vì nàng nhìn thấy rõ trong mắthắn, có ánh mắt giống như khi Lăng Nhược Tâm nhìn nàng, hơn nữa, còn có vẻtuyệt vọng và đau đớn đến tận cùng. Nàng cũng hiểu ra một điều, có lẽ Tần PhongDương cũng không sai, chỉ là, hắn không nên yêu nàng, cũng không nên vì tìnhyêu của mình mà làm chuyện tổn thương đến người khác. Nói thì nói vậy, nhưngnếu nàng yêu một ai đó, mà người kia lại yêu người khá, chỉ sợ phản ứng củanàng cũng sẽ không tốt hơn Tần Phong Dương là bao.
Trong mắt Tần Phong Dương đầy vẻ hốihận, khiến nàng lại cảm thấy rất nực cười. Chuyện gì cũng làm rồi, còn gì phảihối hận? Hơn nữa, sự hối hận của hắn, có thể cứu được Lăng Nhược Tâm hay sao?
Hành động của hắn sau đó, khiến ThanhHạm không ngờ. Tần Phong Dương triệu tập một nghìn nhân mã đến giúp nàng tìmLăng Nhược Tâm, chỉ thiếu nước lật tung cả con sông đó lên, nhưng vẫn không cóbất cứ tin tức gì của hắn. Thời gian dần trôi, lòng Thanh Hạm cũng từ đầy hyvọng, biến thành vô cùng tuyệt vọng.
Ngày ấy, nàng đứng trên vách đá nơiLăng Nhược Tâm ngã, nhìn xuống đáy vực, ngẩn người cầm chiếc giày của LăngNhược Tâm mà ngày ấy nàng túm lại được. Những hình ảnh khi hai người ở bên nhauhiện lên trong đầu nàng, dường như nàng nhìn thấy Lăng Nhược Tâm đứng ở vách đámỉm cười với nàng, trong lòng nàng vô cùng mừng rỡ, nhấc chân lên muốn đuổitheo hắn, lại bị Tần Phong Dương giữ chặt lại. Nếu nàng thật sự bước xuống, thìnàng đã ngã xuống vực sâu rồi.
Có người báo ở hạ du phát hiện một thithể nam nhân, nàng liền chạy vội tới xem, vừa muốn là hắn lại không muốn làhắn. Trong lòng vô cùng mâu thuẫn, nàng vén tấm vải trắng phủ lên thi thể ra,đó là một thi thể đã trương phồng, hoàn toàn thay đổi, có điều, người đó rõràng mặc y phục của Lăng Nhược Tâm, khiến nàng lập tức ngất xỉu.
Đến khi tỉnh lại, nàng như người mấthồn, không muốn ăn, không muốn uống, chỉ hận không thể đi theo hắn. Tần PhongDương lại nói cho nàng một tin tức khiến nàng vô cùng hoảng hốt, nàng mang thaiđược một tháng rồi!
Lúc ấy nàng hoàn toàn sững sờ, nếutính chính xác, thì đứa bé này chắc chắn đã thành hình khi nàng trúng Mê Tìnhthảo, tất cả đều rất tình cờ! Nàng nhẹ vỗ về, xoa bụng mình, có lẽ ông trờithấy nàng quá đáng thương, nên cho nàng đứa bé này để tưởng niệm hắn. Có cốtnhục của hắn, nàng làm sao chết được? Nàng cố nén nước mắt, ăn vài miếng để duytrì mạng sống.
Rồi một lần ngẫu nhiên, nàng nghe thấythị vệ nói với nhau, thì ra thi thể hôm đó nàng nhìn thấy không phải là thi thểcủa Lăng Nhược Tâm. Vì Tần Phong Dương thấy nàng không chịu từ bỏ ý định, liềnlôi dưới sông lên một thi thể, mặc cho thi thể đó xiêm y mà ngày ấy Lăng NhượcTâm mặc dựa theo trí nhớ của mình. Chỉ cần không phải là thi thể của hắn,nàng sẽ không tuyệt vọng. Những hy vọng nhỏ nhoi lại dấy lên trong lòng nàng,thêm nữa, bây giờ trong bụng nàng đang mang thai con của hắn, nàng càng phảisống thật tốt.
Vì thế, nàng liền rời khỏi Tần PhongDương, quay về Thương Tố môn. Ai ngờ, vừa đến Thương Tố môn, nàng lại gặp đượcTô Tích Hàn đang tự tử.
Thì ra ngày ấy, sau khi Tô Dịch Hànđặt Tô Tích Hàn và Tống Vấn Chi vào cùng giường. Tống Vấn Chi bỏ đi, Tô DịchHàn liền đưa nàng ta tới Thương Tố môn, lại bị Tống Vấn Chi kịch liệt phản đối.Sau khi Tống Vấn Chi bị trục xuất khỏi sư môn, Tô Dịch Hàn liền để một mìnhnàng ta ở lại Thương Tố môn, còn hắn quay về Tô gia trang. Vì hành động của TôDịch Hàn vô cùng trơ trẽn khiến các đệ tử của Thương Tố môn khinh bỉ, nên cũngcười nhạo cả Tô Tích Hàn, khiến Tô Tích Hàn nhất thời quẫn bách, mới chọn cáchtự sát.
Sau khi nàng cứu Tô Tích Hàn, haingười đều đang bị tổn thương về tình cảm. Tô Tích Hàn cũng đã biết thân phận nữtử của nàng, cũng biết luôn chuyện của nàng và Lăng Nhược Tâm. Mà bản thân TôTích Hàn cũng vô cùng oán hận Tô Dịch Hàn, không muốn quay về Tô gia trang nữa,liền đi theo nàng, chăm sóc cho nàng.
Lúc Huyền Cơ Tử gặp nàng, chỉ thở dài nói:“Chuyện khiến người ta tổn thương nhất là chuyện chia rẽ nhân duyên. Duyên phậncủa con và hắn vẫn chưa dứt, sẽ có lúc gặp lại.”
Nàng kinh hãi hỏi: “Sư phụ, ý người làhắn vẫn chưa chết sao?”
Huyền Cơ Tử khẽ xoa đầu nàng nói: “Bécon, việc gì cũng đừng quá cố chấp.”
Nàng không nghe thấy gì khác nữa, chỉcó câu đó của Huyền Cơ Tử là đủ rồi, nàng chỉ muốn tin hắn vẫn chưa chết!
Tô Tích Hàn kéo tay nàng qua nói: “Côcũng đừng nghĩ ngợi nhiều quá, mọi chuyện có lẽ cũng không quá xấu như cô nghĩđâu. Tên nhóc Lăng Nhược Tâm kia xấu xa như vậy, sao có thể chết dễ dàng nhưthế được. Hơn nữa, cô cũng đã nói, tìm hắn bao nhiêu lâu cũng không thấy thithể của hắn. Không có thi thể tức là vẫn còn sống.”
Thanh Hạm thở dài nói: “Tuy nói vậy,nhưng đã năm năm rồi…”
Tô Tích Hàn ngắt lời nàng nói: “Có lẽdo hắn bị trọng thương, phải dưỡng thương. Chờ thương thế của hắn lành, hắn sẽđến tìm cô thôi.”
Thanh Hạm cười nói: “Có đôi khi, tacòn nghĩ rằng, liệu có phải sư phụ nói duyên phận của ta và hắn chưa dứt, làchỉ Vô Ưu không? Cô xem, cô bé giống hắn biết bao, mỗi lần nhìn thấy Vô Ưu, talại nhớ đến hắn.”
Hết chương 1