Chuyển ngữ: MẹCherryThanhHạm hiểu ý của Thanh Sơn. Từ sau khi nhìn thấy Tống Vấn Chi, nàng đã đoán đượcmục đích của hắn lần này. Có điều, hắn vẫn là đại sư huynh của nàng, nàng khôngthể hạ thủ được, mà hắn, chắc cũng sẽ không nhẫn tâm làm tổn thương nàng đâu.TốngVấn Chi sớm không đến, muộn không đến, lại đến đúng vào lúc bọn họ đang bànbạc, chỉ có thể vì một vài nguyên nhân, nhưng dù là vì lý do gì, thì Thanh Hạmcũng đều cảm thấy không biết làm sao.Thờigian qua đi, ai cũng thay đổi. Người thiếu niên vốn anh tuấn, trung hậu kia,bây giờ cũng đầy tâm sự. Thanh Hạm cảm thấy chính mình cũng thay đổi không ít.Cho đến bây giờ, nàng cũng chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày, nàng và Tống VấnChi trở thành đối thủ của nhau. Những ngày tháng thoải mái, vui vẻ ở Thương Tốmôn giờ đã cách nàng càng ngày càng xa, tình cảm từng ẩn sâu trong đáy lòng,giờ phút này lại trở nên yếu ớt như thế…KhiThanh Hạm quay về phòng, Vô Ưu đã ngủ say, Tô Tích Hàn lại ngồi ngẩn người dướiánh đèn. Nhìn thấy nàng bước vào, Tô Tích Hàn liền đứng lên hỏi: “Bắt đượcngười nghe lén không?”ThanhHạm đi tới trước mặt nàng ta, đưa tay quấn nhẹ mái tóc suôn dài của nàng, cúiđầu hỏi: “Cô vẫn còn hận huynh ấy sao?” Tô Tích Hàn hỏi thế này, chắc chắn làtới để hỏi chuyện của Tống Vấn Chi.MắtTô Tích Hàn tối sầm lại, trên mặt thoáng hiện lên vẻ thống khổ và không camlòng nói: “Làm sao có thể không hận được, chỉ là, sự tình đã qua lâu rồi. Conngười không thể sống mãi với oán hận được. Nếu nghĩ cẩn thận, thì ta cũng chẳngcó lý do gì để hận hắn. Nếu không phải năm đó, đại ca ta tính kế đủ đường vớiHuyến Thải sơn trang, thì cũng đã không tạo thành hậu quả như thế.”ThanhHạm buồn bã cười với nàng: “Cô nghĩ thông suốt là tốt rồi.”TôTích Hàn cũng khẽ cười nói: “Chính cô mới là người bướng bỉnh ấy, đến bao giờmới có thể bỏ đi những suy nghĩ trong đầu?”ThanhHạm hơi ngẩn người, thở dài nói: “Ta thà rằng vĩnh viễn cũng không xua đi nhữngsuy nghĩ đó, thà rằng một ngày nào đó, hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt ta,cãi nhau ầm ĩ với ta một trận, hoặc giống như khi chúng ta mới gặp nhau lần đầutiên, ném ta vào chuồng heo cũng được.”TôTích Hàn kéo tay nàng qua nói: “Thật ra, mấy năm nay cô đã rất vất vả rồi, đừngcố ép buộc mình quá. Hơn nữa, dù cô thật sự muốn báo thù, cũng không nên quámiễn cưỡng. Thân phận của họ đều rất cao. Từ xưa đến nay, dân không thể đấu vớiquan, huống gì hắn ta lại là Hoàng đế cao cao tại thượng!”ThanhHạm cười hì hì, đưa ngón tay ra, khẽ nâng cằm Tô Tích Hàn lên nói: “Dù saochuyện này cũng đã được sắp xếp ổn thoả rồi, ta đã không quá lo lắng, thì côcũng không cần phải lo. ‘Nương tử’, hầu ‘vi phu’ thay y phục nào?!”Thấynàng đánh trống lảng, rõ ràng là không muốn nói đến việc này nữa. Tô Tích Hàn thầmhít sâu một hơi, đẩy móng vuốt của nàng ra, giận dữ nói: “Đã sinh con rồi màvẫn không đứng đắn chút nào hết!”Tuynói vậy, nhưng Tô Tích Hàn vẫn giúp Thanh Hạm thay y phục.ThanhHạm cười hi hi nói: “Đúng là về đến nhà vẫn thoải mái hơn, hiện giờ rốt cuộc tacũng cảm nhận được sự ưu đãi của nam nhân rồi. Thì ra cảm giác được nương tửhầu hạ lại thích như vậy!” Dứt lời, nàng nằm giang ra hình chữ đại trên giườngcực kỳ bất nhã.Nhìnbộ dạng đó của nàng, Tô Tích Hàn vừa bực mình vừa buồn cười, khẽ lắc đầu rồiđẩy nàng vào trong một chút, ghé người nằm xuống cạnh nàng. Hai người làm vợchồng giả, vừa ngọt ngào vừa ấm áp. Nếu như không có những nỗi đau kia, thìcuộc sống sẽ càng hạnh phúc hơn nhiều.Sánghôm sau, Thanh Hạm vừa rời giường đã nghe bên ngoài ồn ào xôn xao. Nàng khẽnhíu mày, định ra xem có chuyện gì. Vừa đi tới đại sảnh, đã nhìn thấy một ngườiphụ nữ tầm ba mươi tuổi ngang nhiên đứng ở giữa phòng. Bên cạnh bà còn có haicô bé tầm hơn mười tuổi. Người phụ nữ kia khinh thường nói: “Ta còn tưởng kỹthuật thêu thùa của Vô Hối sơn trang có một không hai thế nào. Thì ra chỉ làmột đám thùng rỗng kêu to!”MinhViễn giận dữ nói: “Vị phu nhân này, xin bà nói chuyện sạch sẽ một chút. Bà tìmđến tận cửa, không phải là để gây rối đấy chứ?”Nhìnbộ dạng của Minh Viễn, Thanh Hạm liền bật cười. Tính tình hắn vốn ôn hoà, khôngmấy khi tranh cãi với người khác. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy dáng vẻ đỏmặt tía tai của hắn. Có thể chọc hắn tức giận đến như vậy, chắc người phụ nữkia đã nói những lời rất khó nghe.Vừanhìn thấy Thanh Hạm bước vào, Minh Viễn liền bước tới nói: “Trang chủ, bà tathật quá đáng, nói Vô Hối sơn trang chúng ta không có người tài, chỉ là hưdanh, cả ngày chỉ nghĩ thủ đoạn kinh thương, căn bản chỉ là…” Câu tiếp theo,hắn không thể nói được thành lời.TuyMinh Viễn không nói hết lời, nhưng Thanh Hạm cũng đoán được hơn một nửa. Nàngkhẽ cười, ý bảo Minh Viễn không cần nói nữa. Minh Viễn này cũng thật đáng yêu,người khác có thể đánh hắn, mắng hắn, nhưng nói động đến Vô Hối sơn trang thìkhông được.ThanhHạm còn chưa lên tiếng, người phụ nữ kia đã nhìn Thanh Hạm, nghi ngờ hỏi:“Ngươi chính là đương gia của Vô Hối sơn trang, Đoàn Thanh?”ĐoànThanh là tên giả của Thanh Hạm. Sau khi đến nước Long Miên, vì không muốn gâychuyện thị phi, nên nàng liền xoá chữ Hạm đi, đổi tên thành Đoàn Thanh.ThanhHạm gật đầu nói: “Ta là Đoàn Thanh. Không biết vị đại thẩm này đến Vô Hối sơntrang sớm như vậy là vì chuyện gì?”Bàta chưa tới ba mươi hai tuổi, dung mạo cũng rất đẹp, mắt hạnh má đào, tóc đennhư mây. Xưa nay bà ta vốn rất yêu quý dung nhan của mình, giữ gìn nhan sắccũng rất cẩn thận, nhìn chỉ như hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, bây giờ bịThanh Hạm gọi là “Đoàn Thanh”, khiến bà ta không khỏi giận dữ, trừng mắt nhìnThanh Hạm nói: “Chẳng vì cái gì cả. Chỉ là, ta nghe nói kỹ thuật thêu thùa củaVô Hối sơn trang là đệ nhất thiên hạ, nên mới đến để học hỏi. Có điều, vừa bướcvào, chưởng quầy các ngươi đã ra sức từ chối, nói cái gì mà tú nương của cácngươi không ở đây, chẳng qua, cũng chỉ vì chột dạ nên không dám so với ta màthôi!” Nhìn thấy Thanh Hạm, bà ta cũng hơi giật mình.Đúnglà đến gây rối. Tính cách của người này có vẻ rất mạnh mẽ, nếu hôm nay khôngkhiến cho bà ta tâm phục khẩu phục, chỉ sợ sẽ không chịu rời khỏi đây. Tú nươngở Vô Hối sơn trang vì gia đình có việc nên đã xin về nhà thăm người thân chưaquay lại, mà những tú nương khác thì đều ở trong xưởng thêu, bình thường khôngvề đến cửa hàng chính.ThanhHạm hơi trầm ngâm, rồi khẽ cười hỏi: “Không biết phải xưng hô với vị đại thẩmnày thế nào?”Nghenàng lại gọi “đại thẩm”, bà ta không khỏi giận dữ nói: “Ta là Kim Tú Tú củaxưởng thêu Lưu Vân, không phải là đại thẩm gì hết.”KimTú Tú vừa xưng danh, mọi người trong phòng đều hiểu ra ngay. Xưởng thêu Lưu Vânlà xưởng thêu lớn nhất nước Long Miên. Trước khi Thanh Hạm tới Long Miên, đồthêu của các vị vương tôn quý tộc trong nước cơ bản đều do Lưu Vân làm ra. MàKim Tú Tú còn là tú nương có kỹ thuật thêu tốt nhất trong xưởng thêu Lưu Vân,các phi tần trong cung thường đặt đồ thêu của bà.Nghebà ta tự giới thiệu, Thanh Hạm thầm cân nhắc, nếu là người bình thường, thìTích Hàn còn có thể ứng phó được, nhưng Kim Tú Tú này thành danh đã rất lâu,tuy đồ thêu của nước Long Miên không bằng Huyến Thải sơn trang, nhưng nếu khôngcó bản lĩnh thật sự thì cũng không thể được đánh giá cao như vậy. Nàng còn đanglo lắng, chợt nghe Vô Ưu tức giận kêu lên: “Cha!”Sángsớm Vô Ưu vừa dậy đã không thấy bóng dáng Thanh Hạm đâu, cô bé liền chạy đi tìmnàng. Vừa nhìn thấy Thanh Hạm, cô bé liền vui vẻ chạy tới, đòi Thanh Hạm bế côbé lên.Nghethấy Vô Ưu gọi, Thanh Hạm khẽ cười, sao nàng lại quên mất cô con gái bảo bốinày chứ! Nàng bế Vô Ưu lên, cười nói với Kim Tú Tú: “Thì ra là Kim đại nươngdanh tiếng lẫy lừng, thất lễ, thất lễ!” Nói là thất lễ, nhưng mắt nàng lại nhìnVô Ưu, tay cũng nhẹ nhàng nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, giống như không hềđể Kim Tú Tú vào mắt.Từđại thẩm biến thành đại nương, mặt Kim Tú Tú đầy vẻ phẫn nộ, giận dữ nói:“Chẳng lẽ Vô Hối sơn trang không có ai sao? Thì ra hạ nhân ở đây chỉ là nhữngkẻ quê mùa không quy không củ! Cả sơn trang toàn đám bất lực, hữu danh vô thực!Ta thấy, nên đổi tên Vô Hối sơn trang thành Vô Dụng sơn trang đi là hơn!” Bà tathật quá nóng tính, Thanh Hạm gọi bà ta là đại thẩm đã đành, còn dám không đểbà vào mắt. Tuy bà ta chỉ là một tú nương, nhưng lại tự nghĩ mình rất cao quý,vì kỹ thuật thêu thùa xuất chúng, nên mỗi khi người khác gặp bà đều cư xử rấtlễ độ, đây là lần đầu bà ta bị người khác không thèm để mắt tới như thế.Nghebà ta nói vậy, Thanh Hạm cũng không tức giận, chỉ khẽ cười: “Người của Vô Hốisơn trang có phải là vô dụng hay không, cũng không phải do một người như Kimđại nương bà định đoạt. Chỉ là, từ trước đến nay, ta vốn không có cảm tình vớinhững kẻ tìm tới cửa gây sự. Ta luôn cảm thấy, cao thủ thêu thùa, phải là mộtngười bình tĩnh, hoặc chín chắn, độ lượng. Tính cách nóng nảy như Kim đại nươngđây, có thêu chắc cũng chỉ thêu được nửa thùng nước mà thôi.” Muốn châm chọc,mắng người hả? Trừ thua dưới tay Lăng Nhược Tâm ra, nàng còn chưa từng thuangười khác đâu.KimTú Tú mặt đỏ tía tai, đập hai tay xuống bàn giận dữ: “Trình độ thêu thùa củaKim Tú Tú ta thế nào, thì mọi người đều biết! Không đến lượt tên tiểu bạch kiểmnhư ngươi ý kiến! Hơn nữa, ngươi lắm điều như vậy, không phải là không dám sotài với ta hay sao? Có khác gì con rùa rụt đầu?”Vừadứt lời, Thanh Sơn cũng nhíu mày, Minh Viễn giận dữ nói: “Bà nói hươu nói vượncái gì thế!” Hắn là người đọc sách, vốn không có bản lĩnh tranh cãi với ngườita.ThanhHạm cười ha ha nói: “Ta không phải rùa rụt đầu, chỉ là, nhìn thấy bà cũng đã cótuổi rồi, vốn muốn giữ thể diện cho bà, không ngờ bà lại chẳng cần cả thể diệncủa mình. Trong Vô Hối sơn trang này, tuỳ tiện chọn một người cũng có thể thêutốt hơn bà! Nếu bà thật sự có bản lĩnh, vậy thì cứ thắng con gái ta trước đirồi nói sau.”Nghe‘hắn’ nói vậy, Kim Tú Tú suýt thì tức đến tắt thở. Dù gì bà ta cũng là một túnương nổi danh mười mấy năm nay, trình độ thêu thùa cũng rất lành nghề, vậy mà‘hắn’ dám bảo bà so tài với một đứa bé chưa tới năm tuổi. Đoàn Thanh này, thậtquá khinh thường người khác!CònThanh Sơn, Minh Viễn và Tô Tích Hàn, nghe Thanh Hạm nói vậy, mắt liền sáng rựclên
Bản lĩnh thêu thùa của Vô Ưu, bọn họ đều được chứng kiến tận mắt, khắp cảVô Hối sơn trang, không ai có thể vượt qua cô bé.MinhViễn vốn còn đang lo lắng, nghe Thanh Hạm nói vậy liền hùa theo: “Đúng thế,không phải vì chúng ta không muốn so tài với bà, mà vì nể mặt bà có tuổi rồi,thật sự không muốn gây khó dễ cho bà. Nhưng bà lại không biết xấu hổ. Nếu bà cóbản lĩnh thắng được tiểu thư nhà ta, thì hãy đòi so tài với người khác!”NgheMinh Viễn nói vậy, Thanh Hạm bật cười, xem ra, Kim Tú Tú này đúng là đã chọcgiận hắn rồi. Một người thật thà như hắn mà còn nói ra được những câu như vậy,đúng là không dễ dàng gì.KimTú Tú lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Vô Hối sơn trang thật khinh người quá đáng.Ta cũng muốn nhìn xem một đứa trẻ còn chưa tới năm tuổi này, có thể có bản lĩnhgì! Đã vậy, hôm nay ta cũng sẽ không thêu nữa, để cho đồ nhi của ta ra mặt thayta đi, để tránh đến lúc ta thắng, các ngươi lại nói ta cậy lớn ức hiếp nhỏ,thắng cũng không vẻ vang gì!”ThanhHạm khẽ cười nói: “Kim đại nương thật khí phách, ta chỉ sợ, nếu đồ đệ của bàthua con gái ta, lúc ấy lại lấy cớ rằng không phải tự bà ra tay, nên mới thậtbại.” Tốt nhất là bây giờ kích động bà ta một chút, nếu không, lát nữa chỉ e bàta lại to mồm nói bậy.Khoémiệng Kim Tú Tú nhếch lên một nụ cười khinh thường nói: “Kim Tú Tú ta phái đồđệ của mình tỷ thí kỹ thuật thêu thùa với con gái ngươi. Thắng là thắng, thualà thua. Chắc chắn sẽ không ra sức tìm mọi cách chối từ như các ngươi!”ThanhHạm chán nản cười nói: “Được, nếu đã vậy, thì xin mời!” Dứt lời, nàng liền sainha hoàn mang tới hai phần chỉ thêu nhiều màu.VôƯu được Thanh Hạm ôm vào lòng, nghe thấy Thanh Hạm và Kim Tú Tú nói vậy, cô bégiống như cũng hiểu được nên nói thế nào vậy, cô bé nhẹ nhàng ghé vào tai ThanhHạm hỏi: “Cha, bà ấy thêu đẹp hay mẹ thêu đẹp hơn?”ThanhHạm không hề nghĩ ngợi, đáp: “Vậy mà cũng phải hỏi, đương nhiên là mẹ con thêuđẹp rồi!” Trong lòng nàng lại thầm nói: chỉ sợ là bà ta lợi hại hơn mẹ connhiều.VôƯu vỗ ngực nói: “Chỉ cần bà ấy không thêu đẹp như mẹ, thì con cũng chẳng sợ bàấy. So thì so, xem ai sợ ai!” Dứt lời, đôi mắt long lanh còn chớp liên tục vàicái, nhìn vô cùng đáng yêu.Nhìnbộ dạng của Vô Ưu, Thanh Hạm liền hít sâu một hơi. Dáng vẻ của cô bé vừa rồi,thật sự rất giống người nào đó. Trận tỷ thí đột ngột này, khiến nàng không khỏinhớ tới màn tỷ thí năm năm trước trong hoàng cung, lòng lại trầm hẳn xuống.KimTú Tú nghe Thanh Hạm và Vô Ưu nói chuyện, liền lạnh lùng nói: “Nếu trận đấu nàytổ chức trong Vô Hối sơn trang, ta chỉ sợ sẽ phải ngậm đắng nuốt cay. Thế nàyđi, chúng ta ra cửa chính để thi tài, ai thêu đẹp, ai thêu xấu, không phải doVô Hối sơn trang quyết định, cũng không phải do ta quyết định, mà do người quađường quyết định, sao hả?”ThanhHạm hơi do dự, nhưng cũng gật đầu: “Vậy làm theo lời Kim đại nương đi.” Nàng dodự, vì không muốn Vô Ưu còn nhỏ như vậy đã bị đẩy ra đầu sóng ngọn gió, nhưngđây đúng là cách bình xét tốt nhất.KimTú Tú lại nói: “Nếu chỉ so thắng thua thôi, thì cũng chẳng ích lợi gì.”ThanhHạm cười hỏi: “Không biết Kim đại nương còn muốn được lợi gì?”KimTú Tú trừng mắt nhìn Thanh Hạm: “Nếu Vô Hối sơn trang thua, phải thông cáo chokhắp thiên hạ, Vô Hối sơn trang thua dưới tay của Kim Tú Tú ta, sau này khôngđược kinh doanh thêu thùa nữa!”ThanhHạm hơi cân nhắc, món cược này không hề nhỏ, nàng bình tĩnh hỏi: “Vậy nếu Kimđại nương bà thua thì sao?”KimTú Tú gằn từng chữ một: “Nếu ta thua, cả đời này cũng không động tới kim thêunữa!” Nếu thua một cô bé mới hơn bốn tuổi, thì bà ta quả thật cũng không cònmặt mũi nào mà cầm kim thêu nữa.ThanhHạm nhìn bà ta nói: “Tuy món cược này rất lớn, nhưng đối với Vô Hối sơn trang,thì thật sự không quá công bằng. Việc bà có tiếp tục thêu hay không, chẳng liênquan gì tới Vô Hối sơn trang. Chi bằng thế này đi, nếu bà thua, thì phải đến VôHối sơn trang, làm cho ta mười năm, thế nào?”KimTú Tú nổi tiếng đã lâu, lại dám đến đây khiêu khích, chứng tỏ cũng có thực lực,nếu không thêu nữa cũng rất đáng tiếc. Chi bằng lôi kéo bà ta về đây, xem vềsau ai còn dám đến Vô Hối sơn trang giễu võ giương oai nữa!KimTú Tú hừ một tiếng nói: “Nếu ta thua, thì cả đời sẽ làm việc cho Vô Hối sơntrang!”ThanhHạm cười ha hả nói: “Kim đại nương quả là một người thẳng thắn! Được! Một lờiđã định!”Vìthế, trước cửa cửa hàng chính của Vô Hối sơn trang, liền xuất hiện một màn tỷthí hăng say của lớp hậu nhân, cô bé hơn bốn tuổi của Vô Hối sơn trang so tàicùng cao đồ của Kim đại nương của xưởng thêu Lưu Vân. Một đứa bé mới hơn bốntuổi đã biết thêu, lại còn dám so tài với cao đồ của Kim đại nương sao? Đúng làđáng ngạc nhiên. Nhất thời, trước cửa cửa hàng chính tụ tập rất đông người, aicũng muốn tận mắt chứng kiến kỳ cảnh trăm năm khó gặp này.Tronglòng Thanh Hạm rất lo lắng cho Vô Ưu, cô bé vẫn còn nhỏ quá, nàng không muốn đểcô bé bộc lộ tài năng quá sớm, tránh nảy sinh những chuyện không cần thiết, nênnàng liền kiếm một tấm khăn lụa, che khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé lại.VôƯu còn quá bé, thấp, nên không ngồi được bàn thêu thông thường, Tô Tích Hàn bêchiếc bàn thêu nhỏ bình thường cô bé hay ngồi ra.Khôngbiết vì sao, nhìn cảnh này, Thanh Hạm cảm thấy rất đau lòng. Nhìn Vô Ưu ngồingay ngắn trước bàn thêu, khiến nàng thoáng hoảng hốt, lại nhớ tới Lăng NhượcTâm, năm đó, hắn cũng ngồi như thế này bên bàn thêu…VôƯu vẫn còn quá nhỏ, chưa rành tách chỉ, Thanh Hạm liền đi tới trước mặt cô bénói: “Cha tách chỉ giúp Vô Ưu được không?”Ánhmắt long lanh của Vô Ưu lộ rõ vẻ vui mừng: “Con vốn đang định nhờ mẹ tách chỉhộ, nhưng giờ có cha giúp thì quá tốt rồi!” Thật ra, nhìn thấy nhiều người vâyquanh như vậy, trong lòng cô bé cũng hơi sợ hãi.ThanhHạm khẽ cười với cô bé, rồi cầm kim thêu, xuyên kim xỏ chỉ giống nhwu năm đó.Có điều, lúc này nàng không hề có tâm trạng biểu diễn, chỉ lấy kim chỉ ra,nhanh nhẹn tách chỉ xỏ kim, nhưng mọi người đứng xung quanh nhìn cũng kinh hãiđến trợn tròn mắt.Tuykỹ thuật thêu của Kim Tú Tú rất cao, tự cho rằng mình vào Nam ra Bắc, chuyện gìcũng đã nhìn thấy rõ rồi, vậy mà cũng bị cách tách chỉ xuyên kim của Thanh Hạmlàm cho kinh hãi. Đây là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy có người tách chỉ xỏ kimtài tình như vậy!KhiThanh Hạm đưa kim đã xỏ chỉ thêu cho Vô Ưu, nhìn động tác vô cùng thuần thụccủa Vô Ưu, Kim Tú Tú lại ngẩn người
Cách thêu đó, đâu giống việc mà một cô béhơn bốn tuổi có thể làm! Vô Ưu đã sắp xếp bố cục rất khéo léo, mỗi một mũi kimđâm xuống cũng vô cùng tỉ mỉ, chắc tay, khiến bà ta không hỏi thán phục. Chỉmột lát sau, Vô Ưu đã thêu xong đuôi cá vàng rất đẹp, vô cùng sống động, giốngnhư muốn bơi ra khỏi vải thêu vậy.Tàinghệ đó, đừng nói là đồ đệ của Kim Tú Tú, ngay cả bản thân bà cũng không thểthắng được. Tuy tính bà chua ngoa xảo trá, nhưng cũng là người rất rộng rãi,phóng khoáng, Vô Ưu chỉ mới thêu được một nửa, bà đã bước tới nói: “Không cầnthi nữa, ta thua.”Nghebà nói vậy, Thanh Hạm sửng sốt, cười hỏi: “Trận đấu chỉ vừa bắt đầu, sao Kimđại nương lại nhận thua nhanh vậy?”Vẻmặt Kim Tú Tú vốn rất kiêu căng, giờ cũng trở nên khiêm nhường hơn: “Đoàn trangchủ quả nhiên là cao thủ. Bản lĩnh tách chỉ xuyên kim đó, nghe nói cũng chỉ cóvị hôn phu của Lăng Nhược Tâm trong Huyến Thải sơn trang mới có thể so bì được.Còn bản lĩnh thêu thùa của lệnh tiểu thư, cũng thật khiến người khác phải khâmphục, còn nhỏ tuổi đã có tài năng như thế, ta không chịu thua cũng không được.”MinhViễn vẫn đứng bên cạnh Thanh Hạm, nghe Kim Tú Tú nói vậy, trong lòng hắn cũngcảm thấy đắc ý vô cùng, hừ giọng nói: “Ta đã nói rồi, không phải chúng ta khôngmuốn so tài với bà, mà vì tài nghệ của bà căn bản không đáng để so tài.”Lúcnày, Kim Tú Tú cũng để mặc cho hắn trách móc, bà thở dài nói: “Ta vẫn cho rằngtài thêu thùa của ta tuy kém Lăng Nhược Tâm của Huyến Thải sơn trang, nhưngthiên hạ cũng không mấy người là đối thủ của ta. Nhưng giờ mới biết, người tàicòn có kẻ tài hơn. Ta thậm chí còn không bằng một đứa bé hơn bốn tuổi của VôHối sơn trang.ThanhHạm thản nhiên nói: “Từ xưa đến nay, tài năng đều không có ai là giỏi nhất haykém nhất. Kim đại nương chỉ là quá tự phụ thôi! Nếu bà đã chịu thua, vậy mời bàlàm theo lời đã định…”KimTú Tú cắn răng hành lễ với Thanh Hạm nói: “Kim Tú Tú ta nói lời giữ lời, cảcuộc đời này, tuỳ trang chủ sai phái!”ThanhHạm thấy bà chịu thua chịu nhận phạt, tuy tính tình nóng nảy, nhưng cũng là mộtngười thẳng thắn, liền cười nói: “Không dám, không dám! Minh Viễn, ngươi sắpxếp chỗ ở cho Kim đại nương đi.” Lần này nàng coi như thắng lớn rồi. Tuy vẫnchưa được nhìn thấy bản lĩnh thực sự của Kim Tú Tú, nhưng kỹ thuật thêu của đồđệ bà ta cũng không tầm thường chút nào. Bên cạnh có thêm một người giúp nàngxử lý chuyện trong sơn trang, sau này nàng cũng bớt lo nhiều.ThanhHạm bế Vô Ưu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô bé một cái nói: “Vô Ưu thật lợi hại!Giống y như cha con năm đó!”VôƯu chớp chớp mắt hỏi: “Cha cũng thật lợi hại, đây là lần đầu tiên Vô Ưu nhìnthấy cha tách chỉ xỏ kim, bản lĩnh hơn mẹ nhiều. Cha, cha cũng biết thêu à?”ThanhHạm ngẩn người, nhận ra mình nhất thời lỡ miệng. Nàng không hề biết thêu, nhưngcha ruột của Vô Ưu rõ ràng là một cao thủ thêu thùa. Lòng Thanh Hạm đau tê tái,nụ cười cũng như cứng lại, cúi đầu nói: “Cha của con, thêu rất giỏi.”VôƯu đúng là một bảo bối hiếu kỳ, tiếp tục hỏi: “Nhưng mà con chưa thấy cha thêubao giờ. Hôm nào rảnh, cha thêu cho Vô Ưu xem được không?”ThanhHạm khẽ cười với Vô Ưu nói: “Chờ cha về, cha sẽ thêu cho con xem!” Khi nào hắnmới có thể quay về? Hắn còn có thể quay về sao?!MắtVô Ưu đầy nghi hoặc: “Không phải cha đang ở đây sao? Cha lại muốn đi tiếp à?Khi nào cha mới về?”Nétmặt Thanh Hạm trở nên rất bi thương, biết mình đã nói quá nhiều, liền hôn Vô Ưunói: “Hôm nay Vô Ưu lập công lớn, con muốn gì, cha sẽ mua cho con!”VôƯu giơ bàn tay nhỏ bé lên sờ trán Thanh Hạm nói: “Vô Ưu không muốn gì cả, chỉcần cha ở bên cạnh con là tốt rồi!”ThanhHạm giật mình, hít sâu một hơi. Nàng vẫn luôn cảm thấy áy náy với Vô Ưu, từ saukhi sinh Vô Ưu, suốt ngày nàng chạy ngược chạy xuôi, rất ít có thời gian ở yênmột chỗ. Không phải nàng không muốn gặp Vô Ưu, mà vì mỗi lần nhìn thấy Vô Ưu,lòng nàng lại đau quặn, rồi đến khi nàng nhớ hắn đến không chịu nổi, thì nànglại không kìm được, muốn ngắm nhìn Vô Ưu nhiều hơn một chút, để xua đi nỗi khổtương tư. Nàng rất ít khi chăm sóc Vô Ưu, may mà Tô Tích Hàn cực kỳ yêu thươngcô bé, nên vẫn chăm sóc Vô Ưu rất cẩn thận.Đúnglúc này, có một giọng nam truyền tới từ sau lưng: “Chúc mừng Đoàn huynh đệ, lạithu nhận được một nhân vật tâm đắc như thế.”TôTích Hàn vốn đang đứng cạnh Thanh Hạm chơi với Vô Ưu, vừa nghe giọng nói này,sắc mặt nàng liền biến đổi hẳn, không quay đầu lại, đi thẳng vào nhà trong.ThanhHạm vừa nghe giọng nói kia, lại nhìn thấy hành động kỳ quặc của Tô Tích Hàn,trong lòng hơi nghi ngờ, liền quay đầu lại. Vừa nhìn thấy người tới, nàng nhíumày, lạnh lùng hỏi: “Tô đại đương gia có vẻ rảnh rỗi nhỉ. Còn chạy từ nướcPhượng Dẫn đến nước Long Miên.” Trong lòng nàng vẫn đang thầm nghĩ, không hiểuhắn tới đây làm gì?!TôDịch Hàn cười nói: “Thật ra, không phải ta rảnh rỗi chạy tới đây, mà là đặcbiệt tới thăm một chuyến. Ta vẫn luôn nghĩ, không biết ai có bản lĩnh nhuộmđược thứ vải xuất chúng như thế. Sau khi nghe thấy trang chủ của Vô Hối sơntrang tên là Đoàn Thanh, ta liền nghĩ, không biết có thể là Đoàn huynh đệ haykhông, nên mới chạy tới kiểm chứng một phen. Không ngờ, quả nhiên là người quencũ.”Mặthắn đầy vẻ phong trần, mệt mỏi, hốc mắt sâu xuống, nét mặt cũng bớt đi vẻ tínhkế của ngày xưa.MặtThanh Hạm lạnh đi, cũng thoáng đoán được mục đích của hắn, cười nhạt nói: “Tôđại đương gia không lo việc buôn bán ở thành Tầm Ẩn cho tốt, lại chạy ngàn dặmxa xôi tới đây chỉ vì muốn gặp huynh đệ ta, thật sự khiến ta vô cùng cảm kích.Có điều, hôm nay ta đang rất bận, không rảnh đón tiếp Tô đại đương gia. Xin cứtự nhiên.” Dứt lời, nàng bế Vô Ưu quay về hậu viện. Từ sau chuyện Tô Dịch Hànlàm với Tô Tích Hàn, nàng không có chút cảm tình nào với hắn. Lại biết rõ hắntính toán, gian xảo, nên không muốn tốn hơi thừa sức giao thiệp với hắn.TôDịch Hàn dường như đã sớm đoán được Thanh Hạm sẽ phản ứng như vậy, liền thảnnhiên nói với theo: “Thật ra, nếu tính toán kỹ càng, thì chúng ta cũng coi nhưlà người thân. Đoàn huynh đệ đối xử thế này, có vẻ hơi thiếu lễ nghĩa.”Hắnkhông nói vậy còn đỡ, vừa nói ra câu này, Thanh Hạm liền xoay người, lạnh lùngnói: “Nếu không phải nể mặt Tích Hàn, thì hôm nay vừa gặp ngươi, ta đã tặng chongười một phần “đại lễ” để đáp lại những chuyện ngày đó ngươi làm với Tích Hànvà Đại sư huynh ta rồi. Chỉ với những chuyện ngươi làm năm đó, đã không có mặtmũi nào mà làm người thân với ta. Bây giờ Tích Hàn là nương tử của ta, cũngkhông còn là muội muội của ngươi nữa.”TôDịch Hàn cúi đầu cười nói: “Chuyện năm đó, thật ra không thể trách ta hoàn toànđược. Lúc đó, khi ngươi cướp được tú cầu, không phải cũng muốn đẩy Tích Hànsang cho Tống Vấn Chi đấy sao? Ta chẳng qua cũng chỉ giúp bọn họ thành thật thôi.Ngươi căn bản không có tư cách trách ta.”Nghehắn nói những câu vô sỉ như vậy, Thanh Hạm biết ngay hôm nay hắn đến đây còn cómục đích khác, liền đưa Vô Ưu cho Minh Viễn, bảo hắn bế Vô Ưu vào hậu viện, rồiđi tới bên cạnh Tô Dịch Hàn nói: “Ta đã từng gặp người vô sỉ, nhưng chưa từngthấy ai vô sỉ như ngươi. Đối xử với muội muội ruột thịt của mình như vậy, đếnkhi nàng không còn lợi dụng được, thì vứt bỏ nàng lại Thương Tố môn. Ngươi cóbiết rằng, nếu ngày đó ta tới muộn một chút, hậu quả sẽ như thế nào không?”TôDịch Hàn thoáng có vẻ xấu hổ, nhưng vẫn mạnh miệng: “Vì ta thấy muội ấy bìnhthường nghĩ rất thoáng, không ngờ chuyện lần đó lại khiến muội ấy nghĩ quẩn nhưvậy.”ThanhHạm hừ lạnh: “Ngươi cũng biết rằng, ngày ấy, khi ngươi vứt nàng lại Thương Tốmôn, thì nàng đã không còn quan hệ gì với ngươi nữa rồi!”TôDịch Hàn thở dài: “Chuyện đó là lỗi của ta, nhưng con bé cũng không nên lénmang phương pháp chế tơ mềm đi, còn nói cho ngươi biết nữa.”ThanhHạm không giận dữ mà còn cười nói: “Thì ra, đây mới là mục đích khiến Tô đạiđương gia chạy ngàn dặm xa xôi tới đây! Tích Hàn nói phương pháp chế tơ mềm chota biết, nhưng không phải do nàng lấy trộm. Nàng từng là con gái của Tô gia,biết được cách chế tạo cũng đâu có gì lạ. Hơn nữa, nếu Tô đại đương gia có bảnlĩnh, thì cũng có thể nắm được phương pháp chế chỉ vàng của Huyến Thải sơntrang, cũng có thể dùng nó để đứng đầu thiên hạ!”TôDịch Hàn nhìn Thanh Hạm, khẽ cười: “Ta chạy ngàn dặm xa xôi tới đây, thật ra làvì đã sớm đoán được thân phận của ngươi. Hơn nữa, tơ lụa của Vô Hối sơn trang,quả thực rất giống tơ mềm của Tô gia. Ta biết năm đó ngươi đã cứu Tích Hàn, nêncũng đoán được kết quả như thế này. Hôm nay ta tới đây tìm ngươi, không phảimuốn tính toán gì với ngươi, mà là muốn giao dịch với ngươi.”ThanhHạm hừ một tiếng nói: “Giao dịch à? Tính tình của ta vốn không được tốt. Đốivới những người hoặc vật không vừa mắt, thì đến liếc ta cũng chẳng thèm liếcmột cái, chứ đừng nói đến giao dịch! Nếu Tô đại đương gia muốn phát tài, mời đitìm đối tác khác đi!” Dứt lời, nàng phất tay áo định bỏ đi.ThanhHạm biết, vì chuyện của Huyến Thải sơn trang, Tô gia cũng bị liên luỵ theo. Lúctrước, vì Lăng Nhược Tâm đã sớm chuyển hết tài sản của Huyến Thải sơn trang vàotiền trang tư nhân, nên khi nàng lập Vô Hối sơn trang cũng không hề thiếu bạc.Mấynăm gần đây, Thanh Hạm rất oán hận Tô Dịch Hàn quá độc ác, hơn nữa, mỗi lần TôTích Hàn nhớ tới chuyện đó đều rơi nước mắt. Thanh Hạm muốn ra mặt vì nàng, nênsuốt mấy năm qua, nàng liền tìm cách cướp hết mối làm ăn của Tô gia. Sau khi TôTích Hàn sống cùng Thanh Hạm, liền đưa cho nàng phương pháp chế tơ mềm, nênviệc cạnh tranh với Tô gia cũng thuận buồm xuôi gió hơn. Cũng vì thế, mà Tô giacàng ngày càng lụn bại.TôDịch Hàn không đuổi theo nàng, chỉ đứng đằng sau thản nhiên nói: “Ta biết ngươivẫn luôn tìm Lăng Nhược Tâm. Nếu ta dùng tung tích của hắn, để giao dịch vớingươi, không biết ý ngươi thế nào?”Nghehắn nói vậy, Thanh Hạm không khỏi kinh hãi, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bìnhtĩnh: “Năm năm trước, Tô đại đương gia từng nói với ta, là biết Lưu Quang DậtThải ở đâu, nhưng sự thật chứng minh rằng ngươi chỉ nói xằng nói bậy. Năm nămsau, ngươi lại giống như trước, chạy tới mạnh miệng nói với ta điều này, ngươikhông biết là rất buồn cười sao?”TôDịch Hàn không nói gì, rút một chiếc vòng từ trong ngực áo ra nói: “Ngươi cóthể không tin ta, nhưng chắc ngươi vẫn nhận ra vật này chứ?!”Vừanhìn thấy chiếc vòng kia, Thanh Hạm liền biến sắc, đó chính là Cửu chuyển lưuquang trục mà ngày đó nàng thắng được từ tay Thiên Nhan. Chiếc vòng này có mộtđôi, một cái đang ở chỗ nàng, còn một cái khác, ngày đó nàng đeo vào tay LăngNhược Tâm, sau đêm đó cũng không tháo ra. Sau đó, gặp nhiều biến cố, nên hắnvẫn luôn đeo trên tay. Ngày ấy, khi rơi xuống vách đá, tay hắn vẫn đeo chiếcvòng này, giờ nó lại xuất hiện trên tay Tô Dịch Hàn, chẳng lẽ Tô Dịch Hàn thậtsự biết tung tích của hắn?Hết chương 3.***Đã có chút manh mối về bé Tâm…Bao giờ bé Tâm mới quay trở lại?Bé Tâm hiện giờ thế nào? Mời cả nhà đón đọc chương sau ^^