Cảm giác cơ thể đang bị đè nặng, Liễu Nguyệt từ từ mở mắt. Chỉ thấy được bóng dáng cao lớn mờ ảo, cô nhíu mày muốn nhìn rõ thân ảnh trước mắt hơn. Tới khi nhìn thấy rồi ngay lập tức bị doạ sợ một phen.
Tiêu Dã híp mắt đầy lạnh lùng nhìn Liễu Nguyệt từ trên xuống, người hắn đè lên cơ thể cô, hai tay chống đỡ hai bên, nhìn thế nào cũng đáng sợ vô cùng.
“Tiêu…Tiêu Dã, ngươi làm trò gì vậy?” Liễu Nguyệt nói.
Nhưng đáp lại cô chỉ là một khoảng lặng, ánh mắt Tiêu Dã nhìn cô càng lúc càng trầm xuống.
||||| Truyện đề cử: Sắc Tình Khó Cưỡng |||||
“Liễu Nguyệt ngươi quả đúng là loại nữ nhân nham hiểm.” Hắn bất chợt nói, “Hồi nhỏ thì cưu mang ta về sau đó đánh đập ta hệt như một con c.hó chỉ để trả thù Liễu Chi, cuối cùng chôn sống ta vẫn chỉ để thoả mãn tâm địa ác độc của mình.”
“Cái gì?!” Liễu nguyệt trừng lớn mắt.
Sai rồi, có gì đó không ổn, đây không phải Tiêu Dã mà cô biết, tuyệt đối không thể là hắn.
Bàn tay to lớn mà nóng bỏng chạm lên gương mặt trắng bệch của cô, di chuyển chầm chậm từ trên trán xuống dưới cằm, lại chuyển sang mân mê tóc cô. Tiêu Dã cong mắt cười, vẻ mặt anh tuấn dễ gần nhưng lại đem tới cho Liễu Nguyệt một loại cảm giác rợn tóc gáy.
“Sống lại một đời, ngươi có vẻ vẫn ngựa quen đường cũ. Lợi dụng tấm lòng chân thành của bổn vương mà hết lần này tới lần khác vô tâm lấy dao cứa vào tim ta.” Tiêu Dã nói, vẻ mặt nhàn nhạt, ánh mắt lại tràn ngập hận ý. “Ta đã nói thích ngươi, yêu ngươi vô số lần. Nhưng ngươi tuyệt nhiên bỏ ngoài tai, coi lời thổ lộ của ta như rác khiến ngươi buồn nôn. Thậm chí còn vì nó mà ra tay chôn sống ta như lần trước, Liễu Nguyệt ngươi thật sự làm cho bổn vương ghê tởm.”
Nói tới đây hắn đột nhiên bật cười, một nụ cười quỷ dị.
Liễu Nguyệt nghe hắn nói, bản thân lại chỉ biết ngây ra như một khúc gỗ.
“Khoan đã, ta không hiểu. Ngươi rốt cuộc là…”
“Là ai không quan trọng.” Tiêu Dã trầm giọng cắt ngang lời cô. “Ngay cả kẻ ngươi ghét cả đời cũng không nhận ra thì nên kiểm tra lại mắt mình đi.”
“Còn ta, Tiêu Dã này chính là kẻ hận ngươi cả đời. Vì thế bò ra từ địa ngục để tới gặp ngươi đòi nợ, ngươi xem, ta ghê tởm ngươi từ đầu tới chân, thử hỏi bổn vương còn muốn lấy gì từ ngươi nữa.”
“Cơ mà.” Ánh mắt Tiêu Dã bỗng không mặn không nhạt liếc qua cơ thể Liễu Nguyệt, ý vị thấy rõ trong đôi mắt. “Cũng không hẳn là không có thứ để lấy.”
Liễu Nguyệt nằm bất động chỉ có thể dùng ánh mắt như muốn nhìn chết hắn để cảnh cáo, nếu ánh mắt có thể giết người thì không biết Tiêu Dã hắn đã chết bao nhiêu lần rồi.
“Tuy bổn vương không đành lòng để bản thân bị nhuốm bẩn nhưng quả thực không nhịn được muốn nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của ngươi một lần.” Nói rồi từng lớp y phục được cởi ra, lộ ra cơ ngực cường tráng cùng vòng eo rắn chắc quyến rũ. Tiêu Dã sau đó cúi người cong mắt cười ám muội nhìn Liễu Nguyệt, một giây sau đó không nói một lời xé toạc lớp y phục mỏng manh của cô ra, Liễu Nguyệt bị hắn làm cho chỉ biết mở lớn mắt nhìn, thân thể vô lực, ngoài cái miệng biết nói ra cô chẳng có gì có thể phản kháng được.
“Cút! Tên điên này ngươi làm cái gì vậy!”
“Đừng có được đà mà lấn tới, ngươi mẹ nó cút xuống cho ta!”
Tiêu Dã lấy tay bóp cằm Liễu Nguyệt, cúi thấp xuống trầm giọng hỏi: “Dựa vào đâu hửm? Liễu Nguyệt, ngươi thử nói xem. Ta yêu ngươi nhiều tới mức nào lẽ nào ngươi còn không biết, ngươi làm ta đau khổ ngược lại ta càng muốn nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của ngươi hơn.”
Dứt lời hắn cúi xuống cắn mạnh vào môi cô, đầu lưỡi xâm nhập, đôi tay cũng bắt đầu không chịu yên phận.
“Aaaa!!!”
Liễu Nguyệt kinh hãi hét lên, Tiêu Dã nằm bên cạnh bị làm cho giật mình tỉnh giấc. Ôm lấy cô vào lòng, hắn lo lắng hỏi: “Nguyệt Nguyệt, sao vậy? Em sao vậy, trả lời ta đi. Đừng dọa ta sợ, người em lạnh quá.”
Liễu Nguyệt hoang mang nhìn hắn, trán cô nhễ nhại mồ hôi, hơi thở có chút gấp gáp. Đợi đến khi lấy lại được bình tĩnh, cô mới biết cái chuyện kinh khủng ban nãy tới cùng chỉ là mơ.
Nhưng sao nó có thể chân thực tới như vậy, tay cô thậm chí vẫn còn đang run nhẹ.
“Không có chuyện gì đâu, ta...ta chỉ gặp ác mộng thôi.” Liễu Nguyệt đáp.
“Đáng sợ tới vậy sao?” Tiêu Dã hỏi.
Hắn ở bên cô nhiều năm, chưa bao giờ thấy cô hoảng loạn tới như này. Tinh thần của cô rất vững, không thể chỉ vì mấy cơn ác mộng vớ vẩn làm cho tim đập chân run thế này được.
Nghĩ là vậy nhưng Tiêu Dã cũng chỉ ôm chặt Liễu Nguyệt hơn, nhẹ nhàng trấn an cô: “Chỉ là một giấc mơ thôi mà, có ta ở đây không ai có thể động vào em được đâu.”
“Em có khát nước không, ta đi lấy cho em nhé?”
Liễu Nguyệt lắc đầu, biểu cảm trên gương mặt dường như vẫn chưa hoàn hồn.
Tiêu Dã không biết cô đã mơ thấy gì nhưng sự hoảng loạn trong mắt cô là thật, điều đó còn khiến hắn đau lòng hơn.
“Ta không biết em đã mơ thấy gì, cũng không muốn gợi lại đống ký ức đó. Chúng ta nghỉ nhé, ta ôm em nên đừng sợ, ta sẽ bảo vệ em.”
Giọng nói trầm thấp đem tới cho Liễu Nguyệt một loại cảm xúc an tâm khó tả.
Phải, người này mới là Tiêu Dã, A Dã của cô. Cái tên ban nãy không phải hắn, chắc chắn là một tên điên.
Nhắm mắt dụi đầu vào lồng ngực ấm áp của hắn, không lâu sau đó Liễu Nguyệt đã lần nữa chìm vào giấc ngủ. Tiêu Dã thấy người trong lòng đã yên giấc, hắn theo đó cũng yên tâm phần nào, ôm chặt lấy cô hơn nữa.
…
“Hôm nay bận gì sao?” Liễu Nguyệt hỏi, khi sắc trời hừng sáng cô đã sớm tỉnh giấc, do đêm qua ngủ không ngon nên sắc mặt xem chừng khá kém. Nhìn thấy Tiêu Dã sửa soạn đồ liền tò mò hỏi.
“Ừm, có chút việc. Tuy bị phụ hoàng cấm túc nhưng có một số việc cần đích thân ta ra mặt, không đi không được.” Tiêu Dã nói, “Nguyệt Nguyệt có muốn đoán xem đó là việc gì không?”
Liễu Nguyệt nghiêng đầu, cô mặc một bộ y phục rộng rãi thoải mái, trên người còn đắp thêm một chiếc chăn mỏng. Lười biếng ngồi trên bàn trà thưởng thức bữa ăn sáng do đích thân Cửu vương gia nấu. Trầm tư suy nghĩ, nói: “Chuyện của cấp dưới sao?”
“Không phải.” Tiêu Dã mỉm cười lắc đầu.
“Có kẻ gây sự?”
Đối phương cong mắt cười nhìn cô, một tay chống cằm không đáp.
“Vậy còn chuyện nào mà ta chưa được biết sao?” Liễu Nguyệt hỏi.
Tiêu Dã: “Trước đó ta đã nói sẽ giải oan cho em, không phải sao?”
“Vì chuyện này ư?” Cô ngạc nhiên nói, “Không giải oan cũng không sao hết, Tiêu Dã ngươi không cần làm khổ bản thân như vậy, ta trong mắt mọi người cũng đã chết rồi, giải oan đâu còn cần thiết nữa.”
“Không được.”
“Tội lỗi của kẻ khác, ta không cho phép em gánh lấy nó.”
Tiêu Dã nói, ánh mắt vô cùng kiên định, điều này ít nhiều đã khiến Liễu Nguyệt hồi tâm chuyển ý.
“Vậy cũng tốt.” Cô nói, “Sau này ra đường không cần che mặt.”
“…”
Còn có thể ra đường nữa sao.
Đột nhiên suy nghĩ này nảy ra trong đầu cô, Liễu Nguyệt đưa mắt nhìn Tiêu Dã, thấy hắn không biểu hiện gì bèn thở phào một phen.
“Ta đi đây, sẽ về sớm nhất có thể.” Tiêu Dã nói, nói rồi cúi xuống thơm nhẹ một bên má của cô. Liễu Nguyệt nhìn hắn, biểu cảm nhàn nhạt, gật đầu: “Ừm, về sớm.”
...----------------...
[ Tác giả có lời muốn nói ]
Giấc mơ cũng có thể là một loại điềm báo.
Cho những ai còn đang tò mò về Tiêu Dã trong cơn ác mộng của Liễu Nguyệt là khứa nào thì tôi sẽ tiết lộ cho mấy bồ hehe…
Ẻm chính là Tiêu Dã nam chính nguyên tác của truyện.
Liễu Nguyệt thực ra là Liễu Nguyệt nguyên tác, là cùng một người. Chẳng qua ẻm với Liễu Nguyệt nguyên tác bị tách ra, hồn phách của ẻm hoá khiếp ở thế giới mới, nhưng duyên vẫn là do trời định, không tránh khỏi ý trời được. Thế giới đó không có Tiêu Dã, Liễu Nguyệt hơn hai mươi tuổi đầu chết rồi xuyên vào đây chẳng qua là về với thế giới mà mẻ vốn thuộc về, nơi có Tiêu Dã.
Trong lúc đang viết bộ này đầu tôi đã nảy ra một suy nghĩ muốn nói với các bồ.
Tiêu Dã nguyên tác bán hắc hoá x Liễu Nguyệt nguyên tác trùng sinh.
Cảm giác hai người ghét cay ghét đắng nhau, ghét thật một trăm phần trăm nhưng lại như hai cục nam châm không ngừng hút đối phương về phía mình.
Nghĩ thôi cũng thấy thú vị rồi.
Tiêu Dã nguyên tác sẽ không phải kiểu thê nô như em bé của tôi, ổng cũng không thương hoa tiếc ngọc gì với Liễu Nguyệt nguyên tác. Hai ẻm trong đầu không lúc nào là không đối chọi lẫn nhau song bằng một thế lực nào đó lại về chung một nhà.
Cốt truyện có sẵn trong đầu rồi và mọi thứ hứa hẹn sẽ còn gà bay chó sủa hơn ở đây. Cơ mà đợi tôi xử lí xong hai bé bên này đã, cho yên ổn về bên nhau xong là coi như tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Có lẽ tới đây thôi, yêu các nàng!
P/s: Tiêu Dã nguyên tác và Liễu Nguyệt trong cơn ác mộng.
* Cứu bé....