Ngày hôm nay chính thức tròn một tháng Liễu Nguyệt ta ở trong “cái lồng giam” này.
Ngày này qua ngày khác, ngoại trừ ăn ngủ đọc sách thì cũng không có gì quá đặc biệt. Mấy lúc nhàn rỗi Tiêu Dã sẽ ôm ta ra ngoài vườn thư giãn tắm nắng, cái này sao có thể gọi là giam lỏng được, phải gọi là nuôi dưỡng mới đúng.
Thuận theo hắn mà sống không phải là quá khó, thậm chí còn phải gọi là có phúc mới được hưởng thì đúng hơn. Cơ mà ta lại không phải kiểu người dễ dàng an phận, ngoan ngoãn chiều lòng hắn chung quy lại là có nguyên do của nó.
Một phần là muốn quan sát biến đổi tâm lý của nam chính, chỉ số hắc hoá vượt quá ngưỡng như vậy tuyệt đối không thể nào là tốt được. Cảm thấy đây là lỗi của ta do vậy làm hắn ổn định lại được đến đâu hay đến đấy.
Lí do còn lại là trong nửa tháng ở đây, cơ thể ta đã cảm giác lại được, tức là có thể cử động tay chân. Tuy chưa vững nhưng nhiêu đây cũng đủ để ta vui mừng.
Tiêu Dã không hề biết tới, hắn vẫn nghĩ độc đó đủ nặng để làm liệt tứ chi của ta. Hoặc chí ít hắn đã do dự khi cho độc vào chén trà, lượng độc ít khó có thể đem tới hiệu quả nhất định.
Ta từng chút từng chút khôi phục lại cơ thể, hiện tại chưa thể bay nhảy như trước kia nhưng chân đã đứng được, chắc chắn không lâu nữa sẽ có thể đi lại bình thường thôi.
Đợi tới ngày đó, đích thân ta sẽ nói lời từ biệt với Tiêu Dã.
Tình cảm khó lòng cưỡng cầu, ta cũng không tin tình yêu sẽ trường tồn vĩnh viễn không bị phai nhạt, chỉ là chưa tới lúc, hành động chưa đủ tuyệt tình thôi.
…
“Vụ án của Quất Kiếm Hoa vừa được lật lại, nhị tiểu thư người được giải oan rồi đó thiếu gia.” Lâm Nhất Dương nói.
Liễu Hạo cầm tờ cáo trạng mà y đưa, trong đó ghi rõ thứ nữ Liễu gia Liễu Nguyệt là bị Tiêu Cải Tử ám hại, lợi dụng làm con tốt thí đường, còn ghi là hiện tại cô chưa chết, trong vụ cháy lần đó những xác thiếu nữ bị cháy không có cái nào là của cô cả.
“Ha.” Liễu Hạo cười lạnh, “Ngự sử đài* mà có thể viết ra mấy cái vô căn cứ này sao?”
Ngự sử đài - cơ quan giám sát, kiểm soát hoạt động của toàn bộ hệ thống triều đình và các địa phương. Ngự sử đài có trách nhiệm xem xét lại kỹ lưỡng, phân biệt gian ngay từng bản án, tra xét thực trạng hối lộ của các viên quan...
Liễu gia đã cho người tiêu huỷ toàn bộ chứng cứ, không lý nào trong tay bọn họ lại có thể đào ra bằng chứng về việc Liễu Nguyệt còn sống được.
“Bẩm thiếu gia, thuội hạ có điều tra được, cái này có sự nhúng tay của Cửu vương gia.”
Tay Liễu Hạo siết lại khiến cho tờ giấy bị nhàu nát một bên, sắc mặt cậu trầm xuống: “Ta biết ngay mà, cái tên chết tiệt đó.”
“Mà ngươi cho người tìm kiếm tung tích của Liễu Nguyệt thế nào rồi.” Cậu hỏi, “Con người này cũng thật là, nói với bổn thiếu gia là đi gặp Tiêu Dã xong về ngay, chính miệng bảo còn trăm công ngàn việc mà lại biệt tích tới tận bây giờ.”
“Lẽ nào ham chơi quên đường về?”
“Không thể nào, chị ta không phải kiểu người như thế.”
Còn một suy đoán nữa, Liễu Hạo chưa nói ra song chín phần mười cậu đã đoán được chuyện này có liên quan tới ai rồi.
…
Trong khi Liễu Hạo phải khổ cực gánh cả phần công việc của Liễu Nguyệt thì suốt tháng qua cô chỉ ăn nằm ngủ và chơi, tới giờ thì được cơm bưng nước rót đầy đủ, mà người chuyên tâm hầu hạ không ai khác ngoài Cửu vương gia cao quý ngời ngời.
Nếu để hoàng thượng biết được chuyện này thì ông sẽ hộc máu cho xem.
“Hôm nay lại bận việc gì sao?” Liễu Nguyệt ngồi trên giường, sắc mặt hồng hào thậm chí còn được Tiêu Dã hắn nuôi tới mức đầy đặn béo tốt.
Tiêu Dã dường như không vui vì mớ công việc đột xuất này, chỉnh trang lại y phục, cúi xuống để Liễu Nguyệt hôn nhẹ coi như tạm biệt rồi mỉm cười thoả mãn nói: “Có chút việc, ta sẽ trở về ngay, em ngoan ngoãn ở đây nhé.”
Cô gật đầu, nói: “Ừm.”
Đợi cho bóng lưng cao lớn đi khuất, lúc này Liễu Nguyệt mới xuống giường, dùng hai chân của cô đứng dậy, tuy chân vẫn còn hơi run run nhưng điều này đã đủ khiến hai mắt của cô sáng lên rồi.
Bước chân không đi được quá xa, hôm trước chỉ vì ham hố mà đi ra tận bên ngoài, kết quả chân không có sức đi xuống bậc thềm ngay lập tức làm cho Liễu Nguyệt ngã từ trên xuống. May mắn cô vẫn bò được về giường, bị xước ở tay, khi bị Tiêu Dã phát hiện chỉ đành nói dối là do nằm không cẩn thận nên ngã từ trên giường xuống.
Trách thì trách chứ hắn đau lòng chết đi được, bôi thuốc cho cô vẫn không quên lải nhải tới lúc đi ngủ là sau này phải cẩn thận hơn, Liễu Nguyệt nghe muốn nhức cả đầu, hứa lên hứa xuống mới được Tiêu Dã bỏ qua.
Lần này thì đừng hòng khiến bổn tiểu thư ngã nữa.
Đôi mắt ngập tràn quyết tâm, Liễu Nguyệt bước từng bước nhỏ cứ như trẻ mới tập đi xung quanh căn phòng. Đi tới khi chân cô không còn chút sức lực nào, trán thì lấm tấm mồ hôi thì Liễu Nguyệt mới chịu trở về giường. Ngay sau khi nằm yên vị trên giường thì cũng là lúc Tiêu Dã mở cửa bước vào.
“Sao trông sắc mặt tệ thế, có chuyện gì rồi sao?” Liễu Nguyệt hỏi, “Bị cấm túc một năm mà nhìn ngươi vẫn bận rộn ghê.”
Tiêu Dã thở dài, cả thân hình cao lớn cứ như vậy sà xuống quấn lấy Liễu Nguyệt, vòng tay qua ôm lấy eo rồi vùi mặt vào cổ cô, hai người sau đó liền nằm im bất động không ai lên tiếng.
Có vẻ đang mệt, không nên làm phiền thì hơn.
Liễu Nguyệt nghĩ.
Mà có chuyện gì vậy nhỉ? Bình thường cả ngày bận rộn còn chẳng thấy hắn kêu ca nửa câu, hay tuổi già tới sớm, kiệt sức rồi.
“Nếu có tới kẻ mang em đi, em có sẵn lòng đi cùng với kẻ đó không?” Tiêu Dã đột nhiên hỏi, giọng nói trầm thấp từ tốn nhưng rõ ràng là đang thăm dò cô.
Nghe sao cứ giống mấy câu kiểu “Nếu em và mẹ anh cùng rơi xuống nước, anh sẽ lựa chọn cứu ai?”
Liễu Nguyệt không hiểu Tiêu Dã hắn muốn gì, chỉ đành thuận theo mà đáp: “Đương nhiên là ngươi rồi.”
“Thật không?” Hắn nghi hoặc hỏi, “Rõ ràng em muốn rời bỏ ta.”
Liễu Nguyệt: “…”
“Ai khiến ngươi buồn như vậy, ta cho người tới tính sổ.” Cô nói, nhìn thấy vẻ mặt ỉu xìu của hắn đã không chịu nổi rồi, còn có kẻ dám khiến hắn buồn ngoại trừ cô sao.
Tiêu Dã lắc đầu không nói, chỉ im lặng ôm Liễu Nguyệt, hệt như bé con làm nũng. Ngay cả Liễu Nguyệt còn không nhịn được mềm lòng đi.
“Bổn tiểu thư đã hứa rồi, sẽ không bỏ đi.” Cô nói, nhưng lời nói đầu môi tốt nhất không nên tin, nhất là từ một kẻ như cô.