Thiên Nguyệt cung.
Tẩm cung Âu Lạc Sở Nhiệm đặc biệt xây ra để cho nữ nhi của ông vui chơi. Nơi này có lầu hái sao, có vườn hoa bách thảo rộng lớn, hồ sen, Âu Lạc Sở Nhiệm chỉ hận không thể đem cả thế gian về đây cho nàng.
Gương mặt trắng sứ rung động lòng người của Âu Lạc Hoàng Mẫn Nhi giờ phút này ngưng đọng lại mang đến cảm giác buồn bã khó tả. Hàng lông mi dài che đi đôi mắt tựa lưu ly, môi hồng mím chặt, lông mày lá liễu cũng nhíu lại thành một đường.
Tiếng bước chân từ đằng xa chậm rãi mà uy lực, tiếp đến nó dừng ngay sau nàng. Một khoảng im lặng, Âu Lạc Hoàng Mẫn Nhi xoay người, đối diện với tiểu đệ kém bản thân bốn tuổi, mắt phượng sắc bén, ánh mắt lạnh băng đang nhắm thẳng tới nàng.
“Tiểu Quân, đệ có náo loạn thế nào cũng vô ích, việc ta đã quyết đệ không cản được đâu.”
“Hơn nữa chuyện này còn liên quan tới bách tính muôn dân, ta muốn làm gì đó có ích cho đất nước, thật sự không chịu nổi cảnh bản thân mình sung sướng trong khi bá tánh chịu khổ.”
“Thế nên tỷ muốn chuốc khổ vào thân, cho dù không thể biết rõ tới cùng tỷ có mang lại lợi ích gì cho mọi người?” Liễu Diễm Tư lúc này mới chỉ mười ba tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhưng cũng chứa đựng sự uy áp tới kinh người, y khoanh tay trước ngực, dáng vẻ hệt như cha già đang dạy dỗ đứa con gái không biết điều của mình.
So với việc coi Âu Lạc Hoàng Mẫn Thiên là hoàng tỷ của Liễu Diễm Tư, quả thực nên đảo ngược lại thì hơn.
“Cho dù có nói gì đi nữa, ta nhất quyết sẽ không để tỷ gả sang bên đó, cái nơi vừa xa xôi lại còn là địch quốc luôn cạnh tranh từng tấc đất với chúng ta.” Liễu Diễm Tư nói, “Tỷ cũng cần gì phải gấp gáp cưới ngay Tiêu Lý Hiên như vậy. Đợi thêm vài năm nữa, ta lớn rồi ta sẽ cưới tỷ. Chả phải một nhà quây quần sao, việc gì phải cưới tên già khú kia chứ.”
Nàng bối rối trước lời nói của y, vội giải thích: “Tiểu Quân, đệ ăn nói hồ đồ. Tiêu hoàng đế người mới chỉ ba mươi thôi, sao thể gọi là già được.”
“Ta nói già chính là già. Ta không bao giờ chấp nhận việc tỷ gả sang nước khác. Vạn dặm xa xôi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì làm sao ta có thể ngay lập tức tới bảo vệ tỷ.”
“Ta tin chắc Tiêu hoàng đế sẽ không ngược đãi ta.” Âu Lạc Hoàng Mẫn Thiên nói.
Liễu Diễm Tư trừng mắt: “Chẳng có gì đảm bảo được cả, tên đó là một hoàng đế, không ai có thể dám chắc gã sẽ sủng ái tỷ cả đời, có khi lại cả thèm chóng chán sau đó quay ra cắn ngược lại Thương Quốc.”
Nàng đương nhiên không cãi lại được y, chỉ biết đứng nghe Liễu Diễm Tư xổ một tràng lí luận cùng trách mắng. Đến khi y cảm thấy hơi mỏi miệng rồi mới ngưng, mắt phượng lúc này mới để ý nước mắt không biết từ bao giờ đã âm thầm rơi lã chã trên gương mặt thanh tú của người trước mắt.
Liễu Diễm Tư đứng hình, muốn tiến lại gần xem sao thì đã bị nàng đẩy ra, mắng: “Tiểu Quân, đệ toàn bắt nạt ta thôi!”
Dứt lời Âu Lạc Hoàng Mẫn Thiên bỏ đi, để lại Liễu Diễm Tư đứng ngây ra trong phòng.
“Sao thế?” Tiểu đệ của Liễu Diễm Tư, kém y một tuổi, là người được Âu Lạc Sở Nhiệm chọn cùng với Liễu Diễm Tư để bảo vệ con gái ông, cậu nhóc tiến vào điện, cất giọng hỏi.
“Đệ vừa thấy công chúa tỷ tỷ chạy ra ngoài, nhìn sắc mặt dường như giận lắm. Huynh lại nói gì tỷ ấy rồi?” Âu Lạc Sở Uy nói, im lặng một lúc thì nhướn mày, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Này, ta biết huynh không muốn để tỷ ấy đi, nhưng chuyện nó không chỉ liên quan tới mỗi mình huynh, còn có an nguy của bá tánh nơi An Lạc nữa. Cha phải gả cũng chỉ vì bất đắc dĩ, hơn thế nữa tỷ ấy tình nguyện mà, việc gì làm khó dễ nhau đến thế.”
Liễu Diễm Tư quay người, lạnh giọng đáp: “Đệ không hiểu được đâu.”
Thiếu niên khẽ nghiêng đầu, cười châm chọc nói: “Đừng nghĩ ta không biết huynh có tâm tư gì với người, tuy mọi người luôn ca ngợi huynh có trí thông minh vượt xa tuổi thật nhưng ngay cả cái này cũng vượt thì ta không biết phải nói gì nữa.”
“Quả thực vô cùng ngưỡng mộ, hoàng huynh ạ.”
Hai người đứng đối diện nhau như nước với lửa, Liễu Diễm Tư lại lười nhiều lời với cậu, hừ lạnh một tiếng sau đó bỏ đi.
Âu Lạc Sở Uy nhìn theo bóng lưng của y, nhếch miệng cười giảo hoạt.
Huynh đã có quá nhiều rồi, cũng đến lúc phải mất đi thứ gì đó chứ.
Những ngày sau đó Liễu Diễm Tư cùng Âu Lạc Hoàng Mẫn Thiên hoàn toàn chiến tranh lạnh, một lời cùng chẳng buồn nói với đối phương. Liễu Diễm Tư mặc dù biết bản thân mình sai lại cứng đầu không chịu nhận lỗi, tới lúc Âu Lạc Hoàng Mẫn Thiên bước lên kiệu hoa vẫn chỉ lạnh lùng đứng ở trên thành nhìn nàng rời đi.
Không một lời từ biệt, không một câu chúc phúc.
Điều đó khiến Liễu Diễm Tư sau này nhớ lại vẫn luôn hối hận, hai người dùng sự im lặng để chào tạm biệt nhau, ai biết được khi đó lại chính là lần cuối y được nhìn thấy nàng, nữ nhân xinh đẹp diễm lệ nhất trên đời.
…
“Nói sao nhỉ, có lẽ cha ta thực sự yêu thương Hoàng quý phi, chỉ là khi đó tính người quá kiêu ngạo, không chịu xuống nước trước nên mới phải chịu đựng sự day dứt này.” Liễu Nguyệt nói, sau khi nghe kể thì cô chỉ là cảm thấy tình cảm của Liễu Diễm Tư đối với vị tỷ tỷ này có chút kì lạ, nhưng chung quy lại thì kì lạ ở đâu không biết, cảm giác đó vô cùng mơ hồ, có khi ngay chính Liễu Diễm Tư cũng không biết.
Tiêu Dã ở bên im lặng lắng nghe, trầm mặc một hồi rồi mới nói: “Liễu lão gia bên em thích mẫu phi của ta.”
Liễu Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn: “…”
Ngay trong khoảnh khắc đó cô như được kéo ra khỏi lớp sương mù che giấu sự thật, ánh mắt bừng sáng đầy bất ngờ: “Thì ra là nó.”
“Ban đầu đã cảm thấy có chút sai sai, hoá ra là vì vậy…”
Cô càng ngẫm càng thấy đúng, Tiêu Dã ở bên nhìn thấy dáng vẻ nghiền ngẫm đầy thú vị của Liễu Nguyệt liền bất giác mỉm cười, đột nhiên nói: “Liễu lão gia có nói với em rằng người đã kể chuyện này cho ta chưa?”
Người trong lòng khẽ gật đầu, ngước đôi mắt to tròn lên nhìn hắn, đáp: “Rồi, người còn bảo biết ngươi thích ta nên doạ vui một chút.”
Sau đó cô thở dài, nói tiếp: “Ngươi không biết đâu, nhìn thái độ của người khi đó, tức chết ta.”
“Em cảm thấy bất bình thay ta sao?” Tiêu Dã ghé sát Liễu Nguyệt, trầm giọng hỏi, “Nguyệt Nguyệt của ta đáng yêu quá.”
“Liễu Nguyệt với hai từ dễ thương không đi với nhau đâu.” Cô hừ một tiếng, nói. “Chỉ là một sự thật lớn tới mức này mà lại giấu ngươi thì quả thực không phải, lại còn là quan hệ huyết thống. Cha ta đúng là biết chơi trò vờn chuột mà.”
Điều Liễu Nguyệt cảm thấy có chút sởn da gà, chính là việc cho dù chưa biết được việc mối quan hệ tỷ đệ của Liễu Diễm Tư và Âu Lạc Hoàng Mẫn Thiên không phải là quan hệ ruột thịt. Chứng minh cho cô thấy một việc rằng cho dù hai người có quan hệ huyết thống, Tiêu Dã vẫn lựa chọn yêu cô.
Nghĩ tới điều này, Liễu Nguyệt bất giác cảm thán với độ chịu chơi của nam chính. Cô quay ra hỏi hắn: “Khi đó ngươi chưa biết chúng ta không cùng huyết thống, vậy mà không chút ái ngại nào sao?”
“Có chứ, nếu bảo không buồn thì chính là nói dối.” Tiêu Dã rũ mắt nói, “Ta nghĩ tới lúc em đứng trước mặt ta, tưởng thân thiết mà xa cách gọi ta một tiếng biểu ca, nghĩ thôi cũng đủ đau lòng rồi.”
“Sau hôm đấy ta trằn trọc nghĩ không biết bao lâu, tự hỏi tại sao mọi thứ cứ muốn ngăn cản ta tới với em. Nhưng Nguyệt Nguyệt nghĩ thử xem, rốt cuộc ông trời vẫn còn nhân tính, không quá ngược đãi ta.”
Nói tới đây Tiêu Dã không nhịn được đưa tay lên vuốt nhẹ tóc Liễu Nguyệt, dịu dàng xoa đầu cô, ánh mắt hoàn toàn đắm chìm trong tình yêu. Có lẽ chỉ mình Liễu Nguyệt cảm thấy việc bản thân được yêu như vậy đáng sợ nhường nào.
“Bỏ qua chuyện hai chúng ta có loại quan hệ này. Giả sử việc ngươi là Cửu vương điện hạ, nhưng ta lại là tội đồ của Châu Quốc, nếu thực sự tiến tới chẳng phải sẽ bị phản đối kịch liệt sao?” Liễu Nguyệt nói, một bên cô thực sự muốn Tiêu Dã từ bỏ hi vọng, bên khác lại không nỡ làm hắn tổn thương.
Phải chăng cô đang dần bị Tiêu Dã hắn thu phục, bằng không rõ ràng bản thân có móng vuốt lại không đành lòng vung về phía hắn.
Đáp lại câu hỏi của cô là tiếng cười có chút trầm thấp của hắn, nếu cô thực sự chỉ vì mấy mối bận tâm như này mà không muốn yêu hắn, Tiêu Dã hắn quả thực sẽ đau lòng chết mất.
Từ bao giờ Nguyệt Nguyệt của hắn lại sợ vài chuyện cỏn con này chứ, hắn đây là đang lừa ai.
Cười xong lại thở dài, Tiêu Dã lúc này mới đáp: “Ta sẽ minh oan cho em, việc Quất Kiếm Hoa chết tất cả do Tiêu Cải Tử. Đến cả ông ta Tiêu Dã này còn xử được, việc này nhằm nhò gì.”
Hắn sớm đã tính đến việc giải oan cho cô, dù sao cũng không thể để một người vô tội gánh trên lưng tội danh mà bản thân không làm được, hơn nữa người đó còn là Liễu Nguyệt, Nguyệt Nguyệt của hắn. Không thể để cô xuống suối vàng mà vẫn mang tiếng oan được.
“Vậy còn cái này nữa.” Cô nói. “Giả sử.”
Tiêu Dã vuốt tóc Liễu Nguyệt, khẽ cười nói: “Hôm nay ta bỗng thấy Nguyệt Nguyệt đáng yêu vô cùng, còn bao nhiêu trường hợp thì nói ra hết đi, ta sẽ không để em còn vướng mắc nào mà đi ngủ đâu.”
“Liễu gia ta sẽ tạo phản, chính là cái tội đáng bị tru di cửu tộc ấy.” Liễu Nguyệt không hề kiêng dè nói, thậm chí còn hất cằm với Tiêu Dã ý muốn xem hắn sẽ phản ứng ra sao.
Trái ngược với suy nghĩ của cô về việc hắn sẽ bị làm cho lúng túng, Tiêu Dã nghe xong chưa gì đã bật cười, vừa cười vừa nhìn Liễu Nguyệt khiến cho cô cảm thấy bản thân như một con ngốc vậy.
“Em muốn tạo phản?” Hắn nghiêng đầu hỏi, đuôi mắt khẽ cong lên tỏ vẻ khá thích thú với câu hỏi này của cô.
Liễu Nguyệt: “Phải.”
“Nếu em muốn tạo phản thì cần gì phải rắc rối như vậy.” Tiêu Dã nói, “Chỉ cần bảo ta một câu, ta sẽ giành lấy ngôi báu, sau đó cưới Nguyệt Nguyệt về, toàn bộ trái tim ta còn trao cho em được, giang sơn này có là gì.”
Liễu Nguyệt trừng lớn mắt nhìn hắn, không thể tin được lời này thốt ra được từ vị Cửu vương cao quý con trai cưng của hoàng đế, cô nói: “Tiêu Dã, ngươi là Cửu vương đó, Cửu vương không khéo người bị mê sảng rồi. Còn định vì một tiểu nữ như ta mà tạo phản sao, vậy để đích thân ta làm còn ổn hơn.”
Nghe vậy ý cười trong đôi mắt càng sâu, Tiêu Dã đáp: “Cần gì phải tạo phản mới có được ngôi vương. Ta chỉ cần làm nhiều việc thêm một chút, thể hiện tốt một chút, đánh bật được tài năng của thái tử, ta không tin ngôi báu không về tay ta. Ngộ nhỡ nó không về thật, ta vẫn nhất quyết giành cho bằng được.”
“Nguyệt Nguyệt hài lòng chưa?”
Bất lực nhìn hắn, Liễu Nguyệt nói: “Vậy thì mất tình huynh đệ lắm.”
Tiêu Dã nhún vai: “Thái tử đề phòng ta chết đi được, đã vậy ta cho y khỏi đề phòng luôn.”
Liễu Nguyệt: “…”
Chắc chỉ có duy nhất nam chính có được sự tự tin sẽ đánh bật được Thái tử, mà đó không chỉ là mỗi sự tự tin, nếu hắn thật sự muốn, không khéo sau này cô phải gọi hắn một tiếng “hoàng thượng” không chừng.
“Còn ‘giả sử’ nào không?” Tiêu Dã hỏi.
“…”
“Không, hết rồi.”
Liễu Nguyệt bất mãn thấy rõ, nghĩ bản thân sao lại có thể chấp nhận số phận nhanh đến vậy.