Chương 1009: Em dễ nuôi
"Tôi cần phải đi sao?" Giản Nhất Lăng nhìn thấy dựa theo quy định, Võ Minh Hội là từ Địch gia đương gia cùng chủ mẫu đương gia tới chủ trì.
"Lão gia cùng thiếu gia có ý tứ là, chủ mẫu muốn đi cứ đi, nếu không có thời gian nhàn rỗi thì có thể không đi." Lão giả béo trả lời.
Trên lý luận thì chuyện này phải do đương gia chủ mẫu là Giản Nhất Lăng làm, chỉ có thể nói Địch lão gia cùng thiếu gia sủng cô quá mức, những việc gì cần cô làm cũng không có tính toán nói cô đi làm.
"Vậy tôi sẽ đi." Giản Nhất Lăng nói.
"Vậy được, ta sẽ nói cho mọi người biết, mọi người mà biết chủ mẫu muốn tham gia, nhất định sẽ thật vui mừng."
Lão giả béo nói những lời dễ nghe.
Giản Nhất Lăng biết, kỳ thật thành viên Trung Nghĩa Minh đối với cô có rất nhiều bất mãn cùng không phục.
Giản Nhất Lăng dùng một buổi chiều để tìm hiểu một chút các sự vụ gần đây của Trung Nghĩa Minh.
Buổi tối, khi Địch Quân Thịnh về đến nhà liền nhìn thấy Giản Nhất Lăng đang xem tài liệu liên quan đến Trung Nghĩa Minh.
"Như thế nào đột nhiên nghĩ đến tiếp quản những việc này?" Địch Quân Thịnh hỏi.
Anh cùng gia gia đã nói qua, cũng không muốn Giản Nhất Lăng chưởng quản những việc này, chủ yếu là do chuyện của Trung Nghĩa Minh rườm rà phức tạp, ban đầu anh cũng chỉ là dẫn Giản Nhất Lăng theo để gặp mặt người của liên minh, cho cô quyền hạn.
"Cùng đi với anh." Giản Nhất Lăng trả lời.
"Ân?"
"Đây là chức trách của em."
"Chức trách?"
"Còn có.. muốn giúp anh chia sẻ, không muốn anh quá vất vả." Giản Nhất Lăng đúng sự thật trả lời.
Cô biết Địch Quân Thịnh muốn xử lý hết những sự vụ này cũng không nhẹ nhàng, cô cố ý muốn giúp anh ấy chia sẻ.
Cô nghĩ như vậy, liền nói như vậy.
Địch Quân Thịnh cười một chút, cúi đầu, hôn lên trán Giản Nhất Lăng, "Anh không vất vả, nuôi em một chút đều không khổ."
"Em dễ nuôi, nuôi không vất vả." Cô không có khó nuôi như vậy.
"Đúng, em dễ nuôi, nhưng chỉ có thể là anh nuôi, người khác không được, có biết không?"
"Được."
Tâm tình của Địch Quân Thịnh tức khắc trở nên thực không tồi.
Buổi sáng hôm nay, lúc chuyện tốt bị đánh gãy, anh đã bị đè nén.
Ngày này công tác đều không phải thực lanh lẹ.
"Cái kia, Võ Minh Hội, chúng ta phái ai?" Giản Nhất Lăng hỏi.
"Tùy tiện phái một người đi, lão tổ tông định ra cái quy củ này là vì làm cho các thuộc hạ xúc tiến cảm tình, hy vọng liên minh đoàn kết, thắng thua không phải là điểm mấu chốt."
Tính chất thành lập của Trung Nghĩa Minh cùng Hòa Khí Minh của Địch Quân Thịnh bọn họ không giống nhau, Trung Nghĩa Minh là từ nhiều thành viên tạo thành liên minh thương nghiệp, các thành viên là tồn tại lẫn nhau độc lập. Không giống Hòa Khí Minh là có hình thức đầu tư cổ phần, bản chất là một công ty.
Nhiều cá nhân rải rác liên kết lại với nhau không phải dễ dàng, hơn nữa mối quan hệ này duy trì mấy trăm năm, trong đó trừ bỏ lúc ban đầu sáng tạo một chữ "Nghĩa", các liên kết khác nhau được thiết lập với nhau trong hàng trăm năm qua cũng chính là chìa khóa để duy trì mối quan hệ này.
Đương nhiên cũng ngẫu nhiên sẽ xuất hiện người có dã tâm giống như Ngụy Tề Thụy vậy, sẽ bị liên minh xóa tên.
"Tiền thưởng rất nhiều." Giản Nhất Lăng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
"Bé con tham tiền." Địch Quân Thịnh cười, biết Giản Nhất Lăng lại thấy tiền trong mắt.
"Còn được giảm nửa năm hội phí." Giản Nhất Lăng lại nói.
Đó cũng là không ít tiền.
"Vậy anh đây tự mình lên sân khấu." Địch Quân Thịnh nói.
"Không thể, anh không được đánh nhau." Giản Nhất Lăng biết Địch Quân Thịnh kỳ thật có giá trị vũ lực không thấp, chỉ là đánh nhau đối với anh quá nguy hiểm, tình trạng thân thể của anh không cho phép anh làm như vậy.
"Vậy chốc lát chúng ta đi chọn người." Thuộc hạ của Địch Quân Thịnh có không ít người có giá trị vũ lực bạo lều, đều là nhị thúc của anh tự mình huấn luyện.
"Ân."