Chương 1010: Anh trai anh cũng quá dễ nói chuyện đi
Giản Nhất Lăng đi nhà đối diện cùng Giản Dật Thần nói về chuyện của Võ Minh Hội.
"Cái gì Võ Minh Hội, đánh nhau sao? Vậy tìm anh trai nha!" Giản Dật Thần quyết đoán đề cử lão ca nhà mình, "Nhưng mà tính tình anh ấy thực xấu, muốn anh ấy làm việc không dễ dàng."
Giản Dật Hành tính tình kỳ quái không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Hơn nữa Giản Dật Hành không giống các anh em khác của Giản gia, anh ấy đối với Giản Nhất Lăng không quá thích thú, từ nhỏ liền không có thích qua, vẫn luôn cảm thấy em gái là một loại sinh vật phiền toái.
Giản Nhất Lăng khi còn nhỏ từng mở rộng hai cánh tay mềm mại nhào vào lòng của Giản Dật Hành, kết quả bị Giản Dật Hành một bước chân lưu loát dứt khoát giống như tránh sét đánh không kịp bưng né ra.
Sau đó Giản Nhất Lăng một phen nước mắt một phen nước mũi mà đi tìm thím ba Nhϊếp Quân, kết quả là Giản Dật Hành bị mẹ đánh cho một trận.
Nhưng cho dù là như vậy, Giản Dật Hành vẫn như cũ một chút mặt mũi cũng đều không cho Giản Nhất Lăng.
Cho nên cho dù là Giản Nhất Lăng mở miệng, anh trai anh cũng không nhất định sẽ nghe.
Thời điểm nói lời này, Giản Dật Hành vừa vặn từ phòng ngủ đi ra phòng khách.
Giản Dật Thần lập tức giống như trộm rụt rụt cổ.
Giản Dật Hành với ánh mắt sắc bén đảo qua Giản Dật Thần, cuối cùng dừng lại ở trên người Giản Nhất Lăng.
"Có bao cơm không?" Giản Dật Hành hỏi.
"Ân?"
Giản Nhất Lăng cùng Giản Dật Thần đều tỏ ra nghi hoặc mà nhìn Giản Dật Hành.
"Anh hỏi em giúp các em tham gia thi đấu, có được bao cơm không."
"Bao."
"Vậy được, ngày mai anh đi với các em."
Nói xong Giản Dật Hành xoay người trở về phòng mình.
Lưu lại Giản Dật Thần với vẻ mặt không dám tin tưởng.
"Không phải chứ, anh ấy từ khi nào thay đổi tính tình?"
Chỉ cần bao cơm liền nguyện ý ra tay, dễ nói chuyện như vậy sao?
Nói về đạo lý, lúc anh học cao trung bị mấy tên lưu manh bên ngoài ăn hϊếp, muốn tìm anh trai hỗ trợ anh ấy đều lười đến giúp anh.
Vẫn là mẹ anh nói muốn tự mình động thủ, anh ấy vì tránh cho mẹ của bọn họ làm ra cái chuyện gì kinh thiên địa quỷ thần khϊếp, mới ra tay.
"Không biết." Giản Nhất Lăng nhỏ giọng trả lời.
"Em gái, ngày mai cái Võ Minh Hội gì đó của các em, anh có thể đi không?" Giản Dật Thần tính toán đi xem chiến đấu, tham gia náo nhiệt.
"Có thể."
"Vậy, anh cùng anh trai đi, anh đã lâu không thấy anh trai cùng người khác đánh nhau, từ sau khi liên tục giữ vị trí quán quân nhiều năm mà vẫn không tìm thấy được đối thủ, anh ấy liền không tham gia thi đấu nữa."
###
Lucy vô tội được phóng thích.
Ba của cô ta Henry Goodman đem tất cả tội danh đều ôm lấy.
Thừa nhận tất cả mọi chuyện đều do một mình ông ta an bài, con gái muốn khuyên can nhưng lại thất bại.
Hơn nữa bên trong video theo dõi, nội dung nói chuyện của Lucy với Tần Du Phàm cũng xác thật cô ta không muốn thương tổn hai người.
Đầy đủ bằng chứng thể hiện Lucy không có chủ động tham dự vụ bắt cóc, hơn nữa có luật sư của gia tộc Goodman nộp tiền bảo lãnh, cô ta đã có thể được phóng thích.
Lucy được đưa trở về gia tộc Goodman ở biệt thự kinh giao.
Đối mặt với George trưởng lão, Lucy cúi đầu xuống, thận trọng từ lời nói đến việc làm, không dám lại làm sai một chút chuyện gì.
"Biết vì cái gì ta còn nguyện ý tiếp ngươi trở về không?" George trưởng lão ngồi ở ghế trên, không giận tự uy.
"Không biết."
"Ngươi so với ba ngươi thông minh hơn, ba của ngươi quá mức ngu xuẩn, đã bị gia tộc từ bỏ, nhưng mà ngươi còn có chỗ hữu dụng."
"Cảm ơn trưởng lão."
"Không cần phải gấp gáp cảm ơn ta, ngươi có được gia tộc trọng dụng hay không còn phải xem biểu hiện kế tiếp của người, nhiệm vụ khai thác thị trường phương đông ngươi tiếp tục hoàn thành, hy vọng ngươi sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn giống như ba ngươi làm."
"Ta đã biết."
"Tốt, ngươi cố gắng mà làm việc đi. Nếu lại làm ra chuyện gì sai, thì không nên trách gia tộc từ bỏ ngươi."
Sau khi George trưởng lão công đạo hai câu, thì cho Lucy trở về làm việc.