Chương 1008: Trung Nghĩa Minh cần thiết được nắm trong tay Giản Nhất Lăng
Sau khi xử lý xong chuyện của Hồ Kiều Kiều và về đến nhà, Địch Quân Thịnh đã đi đến công ty.
Lão giả béo của Trung Nghĩa Minh gọi điện thoại nói muốn đến đây.
Giản Nhất Lăng cùng lão giả béo đã gặp qua vài lần, biết ông ấy tới tìm mình hơn phân nửa là vì chuyện của Trung Nghĩa Minh.
Quả nhiên, lão giả béo tự mình đưa tới cho Giản Nhất Lăng một ít tư liệu.
Là Địch lão gia tử công đạo.
Lão giả béo giải thích, "Lão gia cùng thiếu gia công đạo qua, mấy thứ này ta phụ trách cùng thiếu phu nhân hội báo, còn thiếu phu nhân muốn làm hay không, vậy thì hoàn toàn là xem thiếu phu nhân có thời gian hay không, thiếu phu nhân không cần có bất luận cái gánh nặng gì."
Địch lão gia tử ý tứ là, Giản Nhất Lăng có thể mặc kệ sự vụ của Trung Nghĩa Minh, nhưng mà Trung Nghĩa Minh không thể không đem Giản Nhất Lăng đương làm chủ mẫu.
Quyền này cần thiết nắm ở trên tay Giản Nhất Lăng.
Đến nỗi Giản Nhất Lăng có nghĩ muốn quản, hay không muốn quản, đó chính là một chuyện khác.
Đồ vật đưa đến trong tay Giản Nhất Lăng, đó là nói cho người phía dưới biết, chủ mẫu chính là chủ mẫu, cô ấy muốn quản là chuyện của cô ấy, nhưng mà Địch gia tuyệt đối nhận vị chủ mẫu này, cho nên người phía dưới cần thiết đánh bóng đôi mắt mà nhận rõ.
Lão giả béo đối với chuyện Giản Nhất Lăng cầm quyền không có bất luận cái ý kiến gì, nhưng mà ông ấy đối với Giản Nhất Lăng hiện tại xử lý sự vụ Trung Nghĩa Minh cũng không có ôm cái hy vọng gì.
Rốt cuộc vẫn là một tiểu cô nương, trình độ hữu hạn thực bình thường.
Ông ấy tôn trọng chủ mẫu, cũng tin tưởng ánh mắt Địch lão gia tử cùng Địch thiếu gia, cho rằng tương lai của thiếu phu nhân đáng mong chờ.
Chỉ là trước mắt, cô gái nhỏ này còn khó đảm đương chức vụ trọng đại, cho dù ở trên phương diện thượng cô có nhiều thành tựu, nhưng y học cùng quản lý một tổ chức to lớn như Trung Nghĩa Minh là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Giản Nhất Lăng sau khi lật xem tư liệu, thì khép lại, biểu tình tự nhiên, không có biểu hiện ra ngoài sự nghi hoặc hoặc là tự mãn, vẫn như biểu hiển trước tới giờ.
"Tôi nên xưng hô với ông như thế nào?"
Đã gặp mặt vài lần, nhưng Giản Nhất Lăng còn không biết tên của mấy thành viên chủ chốt trong Trung Nghĩa Minh.
Mỗi lần Địch Quân Thịnh đều nói không có quan hệ, râu ria, không cần cô nhớ kỹ, không muốn cô lãng phí đầu óc.
Lão giả béo cười khanh khách mà trả lời, "Ta họ Khúc, mọi người đều kêu ta là lão Khúc. Mọi người đều kêu như vậy, thiếu phu nhân cũng kêu như vậy đi, cho dễ nhớ."
"Khúc tiên sinh, đồ vật giao cho tôi, hai ngày này tôi sẽ xử lý."
Tiếng nói non nớt, nhưng ngữ khí quyết đoán, cũng không có bởi vì sự phức tạp rườm rà mà hoảng sợ lui bước.
Giản Nhất Lăng gần đây vừa vặn đang có thời gian rãnh rỗi.
Tần Hoành Chí đã chết, bệnh án của ông ta cũng liền không tồn tại, Địch Quân Thịnh lại..
Chuyện này làm cho cô tức khắc liền có thời gian nhàn rỗi.
Phản ứng của Giản Nhất Lăng làm cho lão giả béo sửng sốt một chút, "Chủ mẫu muốn đích thân xử lý những vụ việc này sao?"
"Ân."
"Vậy được, chủ mẫu nếu là có cái gì không rõ ràng lắm, cứ việc hỏi ta."
"Được."
"Võ Minh Hội là cái gì?" Giản Nhất Lăng nhìn thấy trong sự vụ của Trung Nghĩa Minh gần đây xuất hiện từ này.
"Là một trong những quy củ mà Trung Nghĩa Minh chúng ta lập ra từ lúc mới thành lập, mỗi năm cử hành một lần, các nhà phái ra thuộc hạ cao thủ võ học tham gia, luận bàn công bằng, cuối cùng người thắng có thể nhận được khoản tiền thưởng kết xù do Trung Nghĩa Minh cấp. Đồng thời cũng cho phép người thắng cuộc được hưởng đặc quyền trong một năm."
"Địch gia lão tổ tông lúc ban đầu sáng lập cái quy củ này là vì làm các thành viên trong liên minh bảo trì quan hệ hữu hảo hợp tác cùng cạnh tranh, đồng thời cũng là vì cổ vũ các nhà bồi dưỡng nhân tài, rốt cuộc thế giới của mấy trăm năm trước, là binh hoang mã loạn, vũ lực là yếu tố bảo đảm rất quan trọng."
Lão giả béo đối với Giản Nhất Lăng biết gì nói đó không nửa lời giấu giếm.