Khoảng mấy tuần sau đó, Đông Quân và Mộng Dao đã tổ chức lễ cưới của mình thật linh đình và lộng lẫy. Có lẽ đây là hạnh phúc to lớn nhất mà Mộng Dao chưa bao giờ dám nghĩ trước đây nhưng bây giờ nó đã thực sự xảy ra
Cô khoác trên mình một bộ váy cưới kiểu tây rất phổ biến với một màu trắng tinh khôi. Tà váy bồng bềnh và chiếc vải von trắng muốt như muốn tôn lên vẻ đẹp vốn có của Mộng Dao. Cô cười rất tươi như tận hưởng hạnh phúc to lớn của mình và chắc chắn cô sẽ không để bất kì ai cướp nó đi như trước kia
Đông Quân cũng khoác trên mình một bộ vest đen lịch lamz cùng chiếc quần âu. Anh còn vuốt tóc nữa nên trông anh càng đẹp trai như hoàng tử bước ra từ trong tiểu thuyết. Truyện Khác
“Hai con có chấp nhận bên cạnh nhau dù ốm yếu hay giàu nghèo hay không?”
“Tụi con đồng ý!”
“Vậy hai con chính thức là vợ chồng”
Nói rồi cả hai trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào nhất từ trước tới giờ.
“Tụi con đồng ý!”
“Vậy hai con chính thức là vợ chồng”
Nói rồi cả hai trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào nhất từ trước tới giờ. Đây sẽ là khoảnh khắc đáng nhớ nhất trong cuộc đời của Mộng Dao và Đông Quân
Tiếng hò reo chúc mừng vang vọng khắp sảnh. Mọi người thay nhau chúc phúc cho đôi vợ chồng trẻ. Và cả hai đã cùng nhau cắt bánh kem khổng lồ hay rót rượu sam - panh. Có lẽ khoảnh khắc quan trọng nhất trong tất cả mọi đám cưới chính là bắt bó hoa từ cô dâu. Mọi người đều tranh nhau đứng vì ai ai cũng muốn bắt được bó hoa để đám cưới tiếp theo chính là của họ
“Mọi người chuẩn bị chưa? Được rồi, 1…2…3!”
Bó hoa của Mộng Dao được cô tung lên không trung. Ai cũng xô đẩy để làm sao có thể bắt được bó hoa nhưng bó hoa đưeuf vượt qua họ vào đáp xuống trên tay của Băng Nghi
“Thật tuyệt vời chị Băng Nghi, đám cưới tiếp theo chính là của chị đó”
“Gì chứ!? Em đừng đùa vậy chứ, chị làm gì đã có người yêu đầu mà kết hôn”
Lúc này Mộng Dao nháy mắt với Tử Du đứng bên cạnh như ám hiệu. Anh cũng hiểu được rồi cũng mấp máy khẩu hình miệng rằng
“Anh…muốn…riêng…tư…hơn…một…chút”
Mộng Dao dơ ngón tay cái lên rồi cầm tà váy chạy tới
“Ở đây có vê ngột ngạt quá nhỉ? Hay là hai anh chị ra chỗ vườn hoa bên ngoài hít thở một chút đi rồi hẵng quay lại”
“Ừm cũng được đó, em nói mới nhớ chị cũng cảm thấy có chút ngột ngạt ở đây rồi”
“Vậy hai người ra vườn hoa hồng ở ngoài kia đi, ở đó rất đẹp luôn đó, em còn một số chuyện cần phải giải quyết nên không đi theo được, hai anh chị cứ đi đi ha”
Nói rồi cô lại xách tà váy lên rồi chạy về phía Đông Quân đang đứng chờ mình
“Hửm? Hai người kia đi đâu vậy? Em có biết không?”
Mộng Dao nhí nhảnh nháy mắt rồi đaá
“Em đang tạo cơ hội cho hai người kia đến với nhau đó mà, rõ ràng là thích mà lại phủ nhận”
Đông Quân cũng ngạc nhiên rồi lại xoa đầu cô thật nhẹ nhàng. Anh cười dịu dàng với Mộng Dao như cho cô một cảm giác êm dịu như cơn gió mùa xuân
“Em yêu anh, Đông Quân, thật sự yêu anh rất nhiều”
…
Băng Nghi và Tử Du cũng đến vườn hoa hồng theo chỉ dẫn của Mộng Dao. Quả thực nơi đây rất lộng lẫy và sang trọng. Có cả đài phun nước ở chính giữa và ánh đèn chiếu từ trong sảnh kia chiếu vào nước, đài phun nước như được rắc kim tuyến vậy
Tử Du thấy Băng Nghi vui tít mắt thật xinh đẹp khiến anh cũng phải ngập ngừng hồi lâu. Một lúc sau anh lấy lại sự bình tĩnh và ngỏ lời
“Băng Nghi, chúng ta cũng đã quen nhau từ rất lâu rồi và tôi nghĩ rằng…tình bạn của chúng ta hãy kết thúc từ đây…”
Băng Nghi sững người quay lại về sau hỏi
“Cái gì!? Tại sao anh lại muốn kết thúc chứ!? Tôi đã làm gì sai sao?!”
“Không phải, tôi muốn kết thúc tình bạn này để có thể…ừm…mở ra một tình yêu mới với cô, tôi yêu cô Băng Nghi”
Lời tỏ tình dù còn lủng củng nhưng ánh mắt khi Tử Du nói lại rất nghiêm túc và chững chạc. Băng Nghi cũng bị siêu lòng, thật ra cô đã thích anh từ cấp ba rồi nhưng chỉ là anh không hề nhận ra thôi
“Tôi…cũng vậy, thật ra thì…tôi đã thích anh từ cấp ba rồi nhưng anh lại chẳng hề biết nên tôi luôn miệng phủ nhận tình yêu này và chôn giáu nó đi”
Tử Du vui sướng ôm chầm lấy Băng Nghi và cười tươi
“Cảm ơn em, anh yêu em rất nhiều Băng Nghi, chắc chắn anh sẽ đem lại hạnh phúc cho em”