Cũng đã một năm từ lúc đám cưới. Trên ngón tay thanh tú của Mộng Dao chính là chiếc nhẫn kim cương mà Đông Quân đã trao cho cô vào buổi chiều tà hôm đó
Sau đêm tân hôn được một tuần, Mộng Dao bỗng có triệu chứng nôn ói và mệt mỏi liên tục. Đông Quân vì xót nên đưa cô đến bệnh viện kiểm tra
“Chúc mừng Đông thiếu gia và Đông phu nhân, phu nhân đã có một sinh linh nhỏ và vô cùng khoẻ mạnh”
“Có thật vậy không bác sĩ?”
Cả hai mắt ngạc nhiên đồng thanh hỏi. Bác sĩ gật đầu một cái chắc nịch, nhận được hồi âm, Đông Quân không thể kìm hãm sự vui sướng mà nhấc bổng Mộng Dao lên rồi quay mấy vòng liền. Trên mặt anh hiện rõ mồn một sự sung sướng và vui mừng
“Vậy là từ giờ anh được làm bố rồi Dao Dao à, và em cũng được làm mẹ nữa, anh sẽ chăm sóc cho em thật tốt”
Anh hôn chụt chụt vào môi Mộng Dao như một phần thưởng nhỏ vì đã đem đến cho anh một thiên thần. Mộng Dao cũng mặt hớn hở, cười toe toét thành tiếng
“Vì thân thể của phu nhân có hơi yếu ớt hơn so với người khác nên cần tránh làm việc nặng, vận động mạnh và phải cẩn thận hơn trong chuyện đi lại, chế độ ăn uống thì có thể thoải mái nhưng cũng cần phải kiêng một số thức ăn, tôi đã ghi hết vào trong toè giấy này rồi đây”
Cả hai gật đầu lia lịa rồi cầm theo bức ảnh in hình thiền thần nhỏ của cả hai.
“Tiểu Quân, dù sao cũng đang ở bệnh viện trướckia em từng làm, vậy chúng ta có thể đi thăm ba người đã giúp đỡ mình lần đó được không?”
“Tất nhiên là được rồi, anh cũng muốn cảm ơn họ một lần nữa” - Đông Quân ân cần xoa đầu Mộng Dao
Vừa bước đến cánh cửa phòng làm việc thì Băng Nghi từ trong đó đã mở cửa khi Mộng Dao mới chỉ cầm đến tay nắm cửa. Trước mắt của Mộng Dao là cả ba người Hạo Hiên, Băng Nghi và Tử Du. Trông họ dù có nét quen thuộc nhưng sao khác quá, có lẽ là do thời gian đã thay đổi. Hạo Hiên nhìn có vẻ chững chạc hơn so với hồi trước, anh cũng đã thay đổi kiểu tóc nên cũng bảnh bao hơn
Băng Nghi thì cũng thay đổi kiểu tóc, chị nuôi dài mái tóc đỏ nâu rồi làm xoăn nhẹ đuôi tóc và buộc nửa đầu lên cho gọn. Chị cũng đã đổi sang trang điểm tự nhiên làm tăng thêm vẻ đẹp nữ tính của chị. Còn Tử Du dù vẫn là mái tóc đen xoăn dày để lộ một phần trán ở bên trái, anh nhìn cũng trưởng thành hơn hồi xưa
“Em là…Tiểu Dao Dao?! Là em đó sao”
Băng Nghi giật mình nhưng rồi lại nhào đến ôm chặt Mộng Dao. Tử Du cũng đi đến xoa đầu Mộng Dao như em gái của mình mà tấm tắc khen
“Ái chà, “em gái” anh bây giờ cũng thay đổi quá nhỉ, lâu rồi em chưa đến thăm anh chị”
“Dạ vâng, có lẽ là từ sau lần giải quyết chuyện của Sa Hạnh, anh chị cũng thay đổi nhiều quá, làm em suýt không nhận ra luôn”
Băng Nghi thút thít nói giọng nghẹn
“Tiểu Dao Dao đáng ghét, sao bây giờ em mới đến thăm chị chứ”
“Em xin lỗi, thật ra thì trong suốt một qua em đã phải vùi đầu vào việc xây dựng lại tập đoàn, em đã phải bán tập đoàn cũ rồi thành lập một cái mới, hiện tại cũng đã ổn và khấm khá lắm”
“Em đã gây dựng lại rồi à, tốt lắm”
Hạo Hiên đi đến cười hiền hoà. Vẫn là gương mặt hiền dịu đó và nụ cười nhẹ nhàng, Mộng Dao cười toe toét
“Dạ vâng, nhưng mà, chị Băng Nghi và anh Tử Du thế nào rồi, đã suôn sẻ rồi chứ?”
Băng Nghi và Tử Du giơ bàn tay đã đeo nhẫn đính hôn mà nói
“Hì hì, anh chị đã đính hôn từ mấy tháng trước rồi, và chuẩn bị cưới vào tháng sau, cũng cảm ơn em đã tạ điều kiện”
“Oa, tuyệt thật đó, chúc anh chị trăm năm hạnh phúc”
Mộng Dao vỗ tay chúc mừng. Đông Quân đằng sau tiến lên điềm đạm
“Chúc hai người hạnh phúc và gây dựng tổ ấm thật ấm áp, và một lần nữa cảm ơn sự giúp đỡ của cả ba người vì đã giúp cho Sa Hạnh sự trừng phạt thích đáng”
“Ây ya, chú em đây cũng là chồng của “em gái” anh thì không cần khách sáo vậy đâu, giúp mấy cái đó cũng đơn giản thôi mà”
Mộng Dao tay nắm lấy tay của Đông Quân tay kia thì giơ chiếc ảnh in hình thiên thần của mình khoe
“Tada, xem bọn em mới có một thiên thần nhỏ ở đây này”
Bà người ồ lên một cái rõ to rồi hoan hô chúc mừng. Đông Quân và Mộng Dao cười tít mắt, cả hai nhìn nhau cười. Có lẽ đây sẽ khoảnh khắc không thể quên được