Hạo Hiên cười tươi nhìn Mộng Dao rồi nói
“Vậy chúc em hạnh phúc”
“Cảm ơn anh”
…
Mộng Dao về văn phòng rồi thu xếp đồ trên bàn làm việc hàng ngày của mình. Băng Nghi thấy lạ nên chạy tới hỏi
“Em định làm gì vậy Tiểu Dao Dao?”
“Em đã nghỉ việc ở bệnh viện rồi nên tranh thủ thu dọn đồ ý mà”
Nghe vậy Băng Nghi khóc lóc nhào ôm lấy Mộng Dao làm cô ngã ra sàn. Băng Nghi ôm chặt lấy Mộng Dao đến nghẹt thở mà ngào ngạt nói
“Sao em lại bỏ chị vậy Tiểu Dao Dao? Chị không cho phép em đi đâu?”
“Chị…chị…chị Băng Nghi, chị ngồi dậy đi đã, em…không thở được”
Mộng Dao phải đợi Tử Du đến kéo Băng Nghi ra chỗ khác thì cô mới có thể đứng dậy được. Cô cười tươi rồi lau đi nước mắt cho Băng Nghi
“Em muốn tập trung vào việc gây dựng lại tập đoàn nhà họ Chu của mình nên em quyết định sẽ nghỉ việc ở bệnh viện, em cảm ơn hai anh chị trong khoảng thời gian qua và em chắc chắn vẫn sẽ thường xuyên qua thăm mọi người”
Mộng Dao cúi đầu như muốn thể hiện sự biết ơn nhất của mình đến hai tiền bối đã giúp đỡ mình rất nhiều
“Ừm, anh cũng rất vui khi có thể làm việc cùng em, hãy cố gắng làm lại tập đoàn và vun đắp cho tình yêu của mình nhé”
“Tiều Dao Dao, chị chắc chắn sẽ nhớ em lắm”
“Dạ vâng, em cảm ơn anh chị”
Nói rồi cô lấy đồ đạc của mình rồi đi về. Trước khi đến cánh cửa thì cô dừng lại rồi quay đầu lại nói
“Em chúc hai anh chị hạnh phúc và có thể nói ra tình cảm của mình, giấu kín quá cũng không được đâu nhé”
Rồi Mộng Dao nhí nhảnh chạy lon ton ra ngoài để lại không khí ngượng ngùng cho Băng Nghi và Tử Du. Có lẽ Mộng Dao đã biết rằng cả hai đều có tình cảm với nhau nhưng chỉ vì một số khuyết điểm nhất thời của đối phương nên đành giấu kín tình cảm của mình
…
Ra ngoài đã có Đông Quân chờ sẵn cô ở ngoài. Anh mặc một bộ vest trông thật bảnh bao. Không biết anh định làm gì nữa đây mà ăn mặc sang trọng đến vậy, bây giờ cũng là chiều tà nên chắc Đông Quân định chở Mộng Dao đi ăn nên mới ăn mặc như vậy
“Xong rồi chứ, anh dẫn em ra một chỗ này rất đẹp”
“Chỗ nào chứ?”
Một lúc sau Đông Quân đã chở cô đến một ven biển trông thật thơ mộng. Gió thổi hiu hiu thật nhẹ nhàng nhưng có điều cô vẫn chưa biết mục đích của anh là gì cả
“Nơi này là nơi cha anh đã từng cầu hôn mẹ của anh vào nhiều năm trước, đối với anh nơi đây cũng là một nơi đầy kỉ niệm”
“Vậy sao”
Đông Quân ân cần lấy trong túi một chiếc hộp nhẫn kim cương mới mua rồi tiến đến đằng sau cô. Mộng Dao cũng chưa biết gì cả mà vẫn tận hưởng hơi gió bỗng anh hỏi
“Dao Dao này, chúng ta là vợ chồng rồi đúng chứ?”
“Đúng vậy, chúng ta là vợ chồng nhưng có gì sao?”
“Nhưng lần đó là anh không hề có tình cảm gì với em cả nên không tính nhé”
Mộng Dao cũng thắc mắc quay lại xem thì đã thấy Đông Quân quỳ một chân xuống rồi giơ chiếc nhẫn kim cương lấp lánh ánh chiếu tà, anh nhìn cô dịu dàng rồi nói
“Em đồng ý lấy anh nhé Dao Dao, nếu em đồng ý anh sẽ cho em tất cả gia sản của anh”
Phút chốc Mộng Dao quá ngạc nhiên đến nỗi chẳng kìm được nước mắt của mình. Tiếng sóng biển dạt dào hoà cùng ngấn lệ tuôn rơi, có lẽ giọt nước mắt ấy là giọt nước mắt hạnh phúc nhất trong cuộc đời của cô. Chưa bao giờ, chưa bao giờ cô cảm thấy hạnh phúc đến
“Em đồng ý”
Mộng Dao cười tươi như hoa, nụ cười của cô tựa như những tia nắng mai của sáng sớm. Đông Quân vui mừng liền trao chiếc nhẫn ấy vào đôi bàn tay của Mộng Dao rồi anh bế cô lên xoay mấy vòng trong vui sướng